Chương 5

Sau nụ hôn sâu, Thịnh Tuyết Tản khẽ liếʍ nước bọt lưu lại trên khóe miệng Lô Vãn, cười hỏi: “Tối nay có hài lòng không?”

Lô Vãn đan mươi ngón tay với hắn, tìm lại được một chút lý trí, trả lời: “Đương nhiên là hài lòng rồi.”

Lúc thân mật dựa vào hắn, tay nàng cũng không nhàn rỗi, nàng đưa tay lột y phục của Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản để mặc động tác của nàng. Quan phục của Thái giám mặc rất rườm rà, Lô Vãn đến từ tiểu quốc xa xôi, bình thường ngay cả cung phục của mình cũng không biết cách mặc, cuối cùng hoàng hậu phải sai tập ma ma dạy tỳ nữ của nàng hồi lâu, mới miễn cưỡng biết từng bước mặc y phục. Nhưng nàng mặc và cởi y phục của Thái giám rất thuận tay, chỉ chốc lát sau, trên người hắn cũng chỉ còn lại mỗi chiếc nội khố.

Tay Lô Vãn dừng ở bên hông hắn, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của hắn.

“Cũng không phải là lần đầu tiên, cần gì phải cẩn thận như vậy.” Thịnh Tuyết Tản ngoài miệng không chút để ý, nhưng Lô Vãn có thể cảm nhận được cơ bắp trên lưng của hắn căng thẳng trong nháy mắt. Mặc dù sau đó nhanh chóng thả lỏng, nhưng Lô Vãn vẫn bắt được sự bất an của hắn.

Nhưng Lô Vãn không buông tay ra, nàng tiếp tục cởi khố của hắn. Trong phòng hơi tối, nhưng không khó nhìn thấy một vết sẹo lớn giữa háng Thịnh Tuyết Tản, ở giữa chỉ còn lại một chút chồi thịt dùng để đi tiểu hàng ngày.

“Hừ.” Phát hiện ánh mắt Lô Vãn dừng lại, Thịnh Tuyết Tản lập tức cảm thấy hơi khó chịu, thậm chí còn sinh ra xúc động muốn rút người rời đi, nhưng hắn còn chưa hành động thì một chân của Lô Vãn đã chen vào giữa đùi Thịnh Tuyết Tản, sau đó hai chân nàng bắt đầu quấn quanh đùi của Thịnh Tuyết Tản, chất lỏng chưa được xử lý giữa đùi nàng dính đầy lên đùi Thịnh Tuyết Tản.

Hai cơ thể nóng bỏng quấn quýt vào nhau, Lô Vãn rất biết cách phân tán lực chú ý của Thịnh Tuyết Tản, Thịnh Tuyết Tản vốn có chút tự giễu nhưng lại nhanh chóng bị cơ thể của Lộ Vãn mê hoặc, thân thể nàng trắng nõn như ngọc, lại mềm mại như tơ lụa, nàng nằm thấp dưới thân hắn, cùng hắn đạt cao trào như thể linh hồn hai người hòa quyện vào nhau. Hạ thể hắn bị hao tổn, nhưng kɧoáı ©ảʍ lại truyền đến từ sống lưng, làm cho hắn cảm thấy tê dại từ da đầu đến gót chân, dường như chỉ hoà Lô Vãn vào trong thân thể mới có thể giảm bớt.

Cho đến khi tờ mờ sáng, Thịnh Tuyết Tản mới buông Lô Vãn đã hoàn toàn không còn sức lực mềm nhũn nằm trên người hắn ra, hắn ôm nàng đi lau chùi, cùng lúc gọi Lê Nô vào thay chăn đệm.

Mắt Lô Vãn khép hờ, nàng nhìn Thịnh Tuyết Tản mặt bình tĩnh thay nàng mặc y phục thì dán lên hôn lên mặt hắn vài cái, Thịnh Tuyết Tản không ngăn được, cho nên chỉ đành để mặc nàng híp mắt làm loạn. Không đợi Thịnh Tuyết Tản thu dọn xong, Lô Vãn đã ngủ say.

Từ trên giường đứng dậy, chỉnh lại quần áo, nhìn thoáng qua Lô Vãn đang ngủ say, Thịnh Tuyết Tản nhẹ nhàng rời đi.

Hắn đẩy cửa ra, nha hoàn tên Lê Nô đang canh ở cửa, cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi, mũi nhìn tim. Nhìn tẩm cung trống rỗng xung quanh không một bóng người, Thịnh Tuyết Tản sải bước rời đi.

Mãi đến khi bóng lưng Thịnh Tuyết Tản biến mất ngoài cổng cung, Lê Nô mới đánh thức hạ nhân đang ngủ.

Trong tẩm cung Dao phi rất ít khi sai người trực đêm, một đêm có thể ngủ thẳng đến bình minh, những cung nhân khác cũng không nghi ngờ gì nhiều, đứng dậy bắt đầu công việc của mình.

Lô Vãn lại nằm mơ, trong mơ đều là những chuyện trong quá khứ và mấy chuyện chưa từng xảy ra.

Nàng là nữ tử đẹp nhất Vân Điền, hiện tại tiến cống vào kinh, cũng là người đẹp nhất kinh đô, đêm nào nàng cũng dụ dỗ Hoàng đế quyến luyến đến mức bỏ bê việc triều chính. Sáng hôm sau, vàng bạc châu báu từng đống lại từng đống được đưa vào trong điện của nàng, vừa phú quý vừa mê người, nàng lập tức trở thành tâm điểm bàn luận sôi nổi trong hậu cung.