Chương 10

Ngón tay đi sâu vào chỗ sâu nhất, Lô Vãn cảm thấy có chút đau đớn như bị xé rách, nhưng nàng vẫn đạt được mục đích của mình, hy vọng nhân cơ hội này có thể trói chặt mình và Thịnh Tuyết Tản vào một sợi dây thừng. Nàng biết hạ cổ, nhưng lúc rời nhà, Tuần Liệt đã lấy hết dược vật của nàng đi, chỉ để lại phấn hoa ánh trăng, ngay cả dược liệu để hạ Lý Cảnh Hòa mê hoặc cũng là dược liệu Lê Nô ra ngoài tốn tiền mới mua được. Ý định ban đầu của Tuần Liệt là dâng tặng muội muội đã ngâm phấn hoa tương khắc với Long Tiên Hương, dùng cái này để làm hao tổn tinh thần và thể xác của Lý Cảnh Hòa. Nhưng hiện tại nàng không còn chỗ dựa, chỉ có một khuôn mặt này, vậy nên với Thịnh Tuyết Tản thì chỉ có thể nói là ra sức cược một lần.

Lần này Thịnh Tuyết Tản kiểm tra xong thì rút tay về, trên đầu ngón tay còn có vết máu. Hắn cau mày nhìn Lô Vãn, sau đó đột nhiên nổi lên sát tâm. Nhưng Lô Vãn lại nằm trên giường, nội khố còn chưa nhấc lên. Búi tóc cũng xõa tung, nàng nằm ở đó, nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Thịnh đốc chủ, cứu ta với.”

Chỉ cần nàng nhẹ nhàng nhíu mày thì cho dù có là Diêm Vương cũng sẽ biến thành Bồ Tát.

Thịnh Tuyết Tản vào cung hồi bẩm, nói thân thể Lô Vãn không còn trong sạch.

Hắn đứng trước mặt Hoàng đế, cúi đầu quỳ gối, người có địa vị cao mấy ai để ý đến tâm tư của một tên thái giám, bọn họ không biết rằng khăn vuông dính máu trinh nữ của Dao phi đang đặt ở trong y phục bên người Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản cảm thấy mình điên rồi, dọc theo đường đi hắn cầm khăn vuông lau ngón tay, có mấy lần muốn ném đi, nhưng cuối cùng lại nhét vào trong ngực.

Lý Cảnh Hòa nhíu mày nhìn Lý Hoán Vĩ, Lý Hoán Vĩ nói thẳng: “Hoàng huynh, thần đệ bắt mạch đập của Dao phi, chắc chắn thân thể của Dao phi còn trong trắng.”

Thịnh Tuyết Tản cung kính cúi đầu: “Xin Hoàng thượng minh giám, có thể mời thái y đến kiểm tra.”

Trước kia Lý Cảnh Hòa cũng chưa từng nghe nói mạch đập có thể xác định sự trong trắng của nữ tử, trong lòng ông ta cho rằng mình hiểu lầm Lô Vãn. Nhưng thái y nói bên trong có thiếu hụt không thể là giả được, không biết chuyện này có thật sự liên quan gì đến Lô Vãn không.

Trong lòng ông ta có chút thiên vị, hơn nữa ông ta cũng có chút nghi ngờ đứa đệ đệ ruột lôi thôi lếch thếch của mình, vậy nên ông ta chỉ để Thịnh Tuyết Tạn đi điều tra xem Lô Vãn có hạ độc hay không.

“Hoàng huynh không tin thần đệ?” Lý Hoán Vĩ có chút bất mãn.

Đối mặt với Lý Hoán Vĩ, giọng điệu của Lý Cảnh Hòa hơi oán giận, chỉ để Lý Hoán Vĩ lui ra.

Lý Hoán Vĩ tức giận, vung tay áo bỏ đi. Ông ta bước những bước lớn, đuổi kịp Thịnh Tuyết Tản đang đi ra ngoài cung. Nhìn gương mặt trắng nõn như ngọc của Thịnh Tuyết Tản, Lý Hoán Vĩ nhếch môi cười nhạo: “Chẳng lẽ thái giám như ngươi phá thân cho Dao phi sao? Có cần ta đưa ngươi đến Tịnh thân phòng cắt lần thứ hai không?”

Trên mặt Thịnh Tuyết Tản không lộ ra bất kỳ cảm xúc không vui nào, hắn rất cung kính hành lễ với Lý Hoán Vĩ: “Vương gia cát tường.”

Lý Hoán Vĩ hừ cười hai tiếng, tay nhanh như chớp chạm vào sờ xuống đũng quần của Thịnh Tuyết Tản, bằng phẳng.

Như cảm thấy bẩn thỉu, Lý Hoán Vĩ lấy khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lau từng ngón tay, sau đó lại tùy ý ném thẳng chiếc khăn tay đi. Lúc đi còn đạp lên chiếc khăn một cái, như thể thứ gì đó bẩn thỉu vậy.

Thịnh Tuyết Tản nhìn ông ta biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa ở góc đường, lúc này mới lộ ra vẻ âm trầm, mang theo cơn giận trở về Tây xưởng.