Chương 20

Vó ngựa tung bụi bặm, cho dù Thịnh Tuyết Tản có phi ngựa nhanh đến đâu thì cũng không thể theo kịp sinh mệnh dần dập tắt của Lô Vãn. Lô Vãn cứ như vậy, dần trở nên lạnh như băng ở trong lòng hắn, không còn hơi thở.

Thịnh Tuyết Tản nhìn Lô Vãn không còn hộc máu nữa, kéo chặt dây cương, đưa tay vuốt ve mặt nàng, lau đi vết máu. Nhưng toàn thân hắn đều đẫm máu của Lô Vãn. Hắn càng lau càng bẩn, cuối cùng hai người đẫm máu ngồi trên lưng ngựa. Mặc cho ngựa tùy ý đi, Thịnh Tuyết Tản dường như đã mất lý trí.

Hơi thở bi thương ùa tới, Lô Vãn vốn ngủ không yên, nàng đột nhiên ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi.

Lê Nô nghe thấy động tĩnh vội vàng vào phòng, thấy vẻ mặt Lô Vãn hoảng sợ chưa bình tĩnh lại thì an ủi nói: “Chủ tử, người lại gặp ác mộng sao? nô tỳ nấu canh an thần, người uống một chút đi.”

Lô Vãn gật đầu, ngồi dựa ở đó. Đây không phải là lần đầu tiên nàng mơ thấy những chuyện này. Từ khi nàng ngồi xe ngựa vào kinh, nàng đã bắt đầu mơ. Mà giấc mơ đó càng ngày càng rõ ràng và chi tiết hơn.

Nàng vốn cho rằng đó là ác mộng, nhưng nàng uống an thần dược mấy ngày đề vô dụng. Mãi cho đến khi vào cung, thấy cảnh tượng giống như trong mộng, nàng mới càng nghi ngờ hơn. Đây là dự báo hay là gì, hình như mấy thoại bản về yêu quái huyền huyễn đang xảy ra trên người mình.

Trong mộng, sau khi nàng chết, Thịnh Tuyết Tản không chút do dự gϊếŧ chết Lý Hoán Vĩ, không biết sau đó hắn đã làm cái gì. Nhưng thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, Lô Vãn cũng cảm thấy đau lòng.

Chính vì giấc mộng tựa như điềm báo trước này mà sau khi Lô Vãn tiến cung đã tránh được không ít khó khăn.

Từ trước đến nay nàng luôn tận dụng sắc đẹp của mình, từ ngày đầu tiên tiến cung đã khiến Lý Cảnh Hòa thần hồn điên đảo, hàng đêm ở lại, địa vị cũng tăng vọt, không đầy một tháng đã được phong phi.

Có lẽ chuyện trong mơ là chỉ dẫn, cho nên nàng không còn dựa theo chỉ thị của ca ca là dao cùn cắt thịt, chờ Lý Cảnh Hòa chậm rãi bị chất độc ăn mòn, mà ngay từ đầu đã tăng liều lượng. Vậy nên mỗi chỗ nàng thướt tha đi ngang qua đều sẽ bị bám mùi hoa ánh trăng, làm cho Lý Cảnh Hòa trầm mê trong đó, thậm chí các phi tần trong hậu cung cũng tìm kiếm loại hương hoa này, ý đồ bắt chước để lọt vào mắt xanh của Lý Cảnh Hòa.

Lô Vãn không cho các nàng cơ hội này. Phấn hoa ánh trăng là do nàng tỉ mỉ điều chế, người khác tuyệt đối không thể bắt chước được. Hơn nữa nàng còn để Lê Nô tìm thêm mấy dược liệu khác để thêm vào dược liệu ban đêm của Lý Cảnh Hòa, ngoại trừ mê hoặc thì còn thêm tính ỷ lại, nếu mấy ngày Lý Cảnh Hòa không đến tìm nàng sẽ cảm thấy bứt rứt.

Cùng lúc này, nàng nhớ tới người cuối cùng ôm mình, Thịnh Tuyết Tản.

Thỉnh thoảng nàng sẽ gặp hắn ở cung yến, hắn luôn âm trầm đứng ở phía sau Hoàng đế, dường như tất cả mọi chuyện xung quanh đều không thể lọt vào mắt hắn. Mấy quan viên gặp hắn thì đều không dám làm khó dễ, mà chỉ quay lưng lại nói một câu xúi quẩy.

Lô Vãn nhìn hắn, thân hình cao lớn, ngoài mặc y phục Tây xưởng ra thì khó mà nhận ra hắn là thái giám. Bên hông đeo bội kiếm, cũng không quan tâm đến ý kiến của người xung quanh, mặt như quan ngọc, mắt như Diêm La.

Nhìn ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng chuyển động phật châu dưới tay áo, chuỗi hạt châu được làm từ gỗ đàn hương lá nhỏ, từng hạt nhỏ nhắn mượt mà, chậm rãi trượt giữa các ngón tay hắn. Thịnh Tuyết Tản không nhìn phật châu, cũng không nhìn nàng lấy một lần, chỉ trượt phật châu trên tay, Lô Vãn lại nhìn chằm chằm bàn tay chai sạn của hắn, tự dưng nàng cảm thấy khát nước.