Chương 39

Thân thể nàng mềm nhũn, mí mắt nặng trĩu không nhấc được lên, nàng để Thịnh Tuyết Tản giúp mình mặc y phục. Người lúc đầu không dám mở mắt giúp nàng mặc yếm, vậy mà bây giờ đã có thể đứng trước tủ y phục đa dạng để chọn yếm cho nàng, Thịnh Tuyết Tản thật sự thích ứng rất nhanh.

Lúc Lê Nô giúp Lô Vãn lên xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lô Vãn trắng như tuyết, Lê Nô vội vàng tạ lỗi với Lý Cảnh Hòa, nói Dao phi bị nhiễm phong hàn.

Thấy Lô Vãn ho khan không kiềm chế được, Lý Cảnh Hòa cũng có chút đau lòng, ông ta muốn vươn tay dìu nàng lên xe ngựa, nhưng Thịnh Tuyết Tản lại kịp thời khuyên nhủ: “Hoàng thượng, Dao phi bị nhiễm phong hàn nghiêm trọng, nếu lây bệnh cho long thể thì không tốt đâu. Chi bằng đợi đến biệt viện mời thái y khám chữa trị rồi ở cùng phòng với Hoàng thượng.”

Bàn tay Lý Cảnh Hòa chạm vào tay Lô Vãn hơi nóng, thật sự là bệnh không nhẹ, thêm bản thân Lô Vãn cũng kể khổ, nói vẫn chưa bắt được kẻ xấu khiến ban đêm không thể ngủ ngon, bị gió thổi một chút là nhiễm bệnh.

Lý Cảnh Hòa không ép buộc, ông ta để Lô Vãn đi đến một chiếc xe ngựa phía sau, đồng thời cũng ra lệnh cho Thịnh Tuyết Tản mời thái y đi cùng.

Thịnh Tuyết Tản tuân lệnh rồi rời đi, Lý Cảnh Hòa nhìn Lô Vãn ốm yếu leo lên xe ngựa phía sau, ông ta có chút sốt ruột, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, xoay người đi về phía xe ngựa.

Lô Vãn bước vào xe ngựa, rèm cửa được hạ xuống, nàng dựa vào Lê Nô để ngủ. Lê Nô giúp nàng điều chỉnh tư thế để nàng có thể ngủ thoải mái hơn. Đồng thời cũng chuẩn bị thuốc để nàng có thể tiếp tục giả vờ bị bệnh sau khi đến biệt viện.

Lúc nghỉ giữa đường, Lý Cảnh Hòa sai Thịnh Tuyết Tản đi đưa một đĩa điểm tâm cho Lô Vãn. Thịnh Tuyết Tản nhân lúc không ai chú ý leo lên xe ngựa, bị Lô Vãn ôm rồi lại hôn, sau khi lau sạch cặn điểm tâm ở khóe miệng, hắn mới quay về bẩm báo, nói Dao phi vẫn còn bệnh ngủ chưa tỉnh.

Lý Cảnh Hòa thấy Lô Vãn như vậy thì có chút cụt hứng, nhưng khi ông ta đích thân xuống xe ngựa nhìn nàng qua cửa sổ xe ngựa, thì lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lô Vãn nép mình trong chăn bông mỏng thật sự rất xinh, cuối cùng ông ta vẫn thu lại cơn giận, chờ đến biệt viện bên kia rồi chuẩn đoán và điều trị tốt.

Xe ngựa chạy được nửa ngày, lúc đến biệt viện đã gần xế chiều.

Lô Vãn mới vừa đi đến biệt viện, thì thái y đã theo tới đây.

Thái y tóc hoa râm, râu ria xồm xoàm bắt mặt cho nàng, cuối cùng nói là do nghỉ ngơi không tốt, trong ngươi có chút suy kiệt cho nên mới dẫn tới phong hàn, chỉ cần uống thuốc và tĩnh dưỡng là có thể hồi phục.

Lý Cảnh Hòa ngồi cách rèm hỏi thái y: “Có dễ lây không?”

Thái y sững sờ, nhưng vẫn thành thật nói: “Phong hàn quả thật rất dễ lây, vì thân thể và sức khỏe của Hoàng thượng, tốt hơn hết là chờ nương nương khỏe lại rồi mới hầu hạ Hoàng thượng.”

Lý Cảnh Hòa nhận được đáp án không phải mình mong muốn, ông ta an ủi Lô Vãn qua bức rèm thêm vài câu, sau đó rời đi trong ánh mắt quyến luyến của Lô Vãn.

Thịnh Tuyết Tản đi theo phía sau Lý Cảnh Hòa, hắn ngập ngừng hỏi: “Hoàng thượng, trong viện vẫn còn người đẹp, người có muốn...”

Lý Cảnh Hòa xua tay, bảo hắn mang người tới. Biệt viện này không phải trong cung, ông ta cũng không sợ sẽ bị đủ loại quan lại dâng tấu mắng mỏ vì hành vi rượu thịt trì hoãn việc triều chính. Sau khi nghĩ lại thấy Lý Cảnh Hòa không nói mang tới bao nhiêu người, Thịnh Tuyết Tản quyết định sai người dẫn hết người tới.

Sau khi Lý Cảnh Hòa bên kia đèn đuốc sáng trưng, ca múa mừng cảnh thái bình, Thịnh Tuyết Tản thay phiên trực lui xuống, tránh tai mắt của người hầu, lặng lẽ rẽ vào viện của Lô Vãn.