Chương 1

1.

Ngoài trời gió lạnh thấu xương xuyên qua từng lớp y phục nhưng cũng không thể dập tắt được ngọn lửa trong tim ta.

Chỉ vì hắn, phu quân của ta - Lý Diễm cuối cùng cũng đã tới!

Mười năm trước, sau khi thành thân với nhau được nửa năm, ta quyết định cùng phu quân của mình là Yến quốc thái tử Lý Diễm đến Trần quốc làm con tin, phải chịu biết bao khổ nhục , đồng cam cộng khổ với nhau 5 năm.

Hắn mỗi đêm ôm ta mình đầy thương tích, đau lòng tự trách.

"Miểu Nương, ta chỉ có mình nàng. Sau này đông sơn tái khởi thành công, ta chắc chắn sẽ không phụ nàng!"

(*Đông sơn tái khởi: Khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư)

Năm năm trước xảy ra một trận cháy lớn , ta giúp hắn giả chết để thoát thân.

Trước khi đi hắn ôm rồi lại hôn lên tóc ta.

"Miểu Nương, chờ ta trở về!"

Những lời này đã giúp ta vượt qua 5 năm cực khổ ở Trần quốc để giờ đây hắn cuối cùng cũng thực hiện được lời ước hẹn kia.

Ta kiễng chân chờ mong, muốn nhìn xuyên qua gió tuyết để có thể thấy rõ người mà mình ngày nhớ đêm mong.

"Tống Miểu, ngươi có dám đánh cược một phen hay không? Nếu Lý Diễm chọn ngươi, ta sẽ thả ngươi rời đi! Còn nếu như hắn vứt bỏ ngươi thì cả đời này ngươi phải lưu lại ở Trần quốc. Ngươi thấy sao ?"

Giọng nói còn lạnh hơn cả gió mùa đông của Vu Văn Triệt vang lên ngay sau lưng ta.

"Ngươi nằm mơ, phu quân nhất định sẽ không bỏ rơi ta! "

Đó chính là phu quân của ta, người đã cùng ta đồng cam cộng khổ nhiều năm, thậm chí còn vì giúp hắn chạy trốn mà bị bỏng mặt, hắn sao có thể không chọn ta?

Hoàng đế Trần quốc - Vu Văn Triệt lạnh lùng liếc ta một cái, phất tay bảo thủ hạ kêu gọi đầu hàng.

Yên tĩnh đến lặng người, ta từ tràn đầy hy vọng, đến thấp thỏm bất an, tâm dần dần lạnh xuống.

Đột nhiên một đoạn thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền đến

"Trần quốc sát hại hoàng hậu Yến quốc ta, thù này không báo quyết không làm người, chúng tướng nghe lệnh, tiến công!"

Cuối cùng, lựa chọn của hắn lại là vứt bỏ ta!

"Lý Diễm, ngươi bạc tình bạc nghĩa không xứng làm người!"

Hy vọng tan biến...

Bỗng nhiên, một đoạn ánh sáng lạnh mang theo ngàn quân lực, xuyên gió phá tuyết đâm thẳng ngực ta.

Trước ngực nổi lên một cảm giác đau đớn đến tận xương tủy, mất đi cân bằng ta ngã xuống thành lâu.

"Tống Miểu..." Văn Triệt hét lên

Thật ngạc nhiên khi một người lạnh lùng, thờ ơ như hắn cũng có lúc sợ hãi như thế.

Cơ thể nặng nề ngã xuống thành lâu, đập trên mặt đất, lục phủ ngũ tạng như bị nghiền ép nặng nề, thật đau!

Tiếng vó ngựa liên tục vang lên, đảo mắt đã tới trước mặt, Lý Diễm mặc một thân quân phục, dẫn đầu đoàn quân tới trước mặt ta.

Hắn nhìn ta với vẻ ghê tởm như là một vật bẩn thỉu.

"Ban cho ngươi cái danh hoàng hậu để chết là vinh hạnh của ngươi!"

Vinh hạnh ư!?

"Lý Diễm… Ta nguyền rủa ngươi tan xương nát thịt, sống không bằng chết!"

Đáp lại ta chính là tiếng hừ lạnh của hắn, hắn mạnh mẽ ghìm cương ngựa, vó ngựa nặng nề giậm xuống.

Đau quá! Đau quá! Đau quá!

Thật sự rất đau!

2.

Ta mở to mắt và thở hổn hển.

Ta, còn sống sao?

Đúng vậy, ta vẫn còn sống.

Quan sát xung quanh, đây chẳng phải là khuê phòng của ta sao? Cảm tạ trời cao đã để cho ta làm lại một lần nữa.

Đang đắm chìm trong sự ngạc nhiên của việc trọng sinh thì bên ngoài có người vội vã chạy vào.

"Xuân Đào?"

Xuân Đào còn sống, thật tốt quá rồi! Ta kích động tiến tới ôm nàng.

Xuân Đào lại toàn thân run rẩy, thanh âm nghẹn ngào: "Tiểu thư, lão gia cùng thiếu gia mất rồi! Toàn bộ tinh anh của Tống gia đều không còn!"

Giọng của Xuân Đào bên tai ta lúc xa lúc gần.

Vui sướиɠ, ngạc nhiên, đau khổ!

Mắt ta khô khốc, trong lòng đau nhức kịch liệt, thở từng ngụm hổn hển, lại khóc không nổi, nôn ra một ngụm máu.

"Tiểu thư... " Xuân Đào lo lắng đỡ ta.

Ông trời chắc là đang trêu ngươi ta, để cho ta sống lại lần nữa nhưng lại không cho ta cơ hội cứu lấy phụ thân và ca ca của mình .

Ta lấy lại tinh thần, cố gắng chống đỡ cơ thể đang suy nhược.

"Xuân Đào, phân phó xuống, dựng linh lều, treo cờ trắng!"

Xuân Đào ngập ngừng chỉ ra ngoài cửa sổ. Trong mắt có thể nhìn thấy một mảnh đỏ tươi.

Đúng rồi, kiếp trước vào lúc này Hoàng thượng ban hôn cho ta và Thái tử đương triều Lý Diễm.

Chỉ là cuộc hôn nhân này là do phụ thân và ca ca ta đem mạng đổi lấy.

3.

Ta thân là con gái của Bắc Đại tướng quân Yến quốc, lại cùng với Lý Diễm là thanh mai trúc mã lớn lên, tất cả mọi người ngầm thừa nhận ta chính là Thái tử phi tương lai.

Ta cũng nghĩ vậy.

Ai ngờ, chỉ vừa mới tuổi cập kê, trong cung đột nhiên truyền ra tin tức Hoàng Thượng muốn ban hôn cho ta cùng nhị hoàng tử Lý Thần.

Ta đi tìm Lý Diễm xác nhận chỉ nhận lại một cái nhìn bất lực.

Ta đành phải về nhà tìm phụ thân gào khóc, van xin rằng mình đã trao trái tim cho Lý Diễm, không phải chàng thì sẽ không thành thân với ai khác.

A nương chết sớm, phụ thân từ nhỏ đã cưng chiều ta.

Phụ thân mạo hiểm tiến cung cầu tình, Hoàng thượng nửa câu cũng không đề cập đến chuyện ban hôn, chỉ nói nếu có thể lấy lại được Ngọc Môn quan, hôn sự của ta sẽ dễ thương lượng hơn.

Phụ thân bởi vì bị thương nên đã hồi kinh mấy năm, lại vì ta một lần nữa mặc giáp xuất trận đi ra tiền tuyến.

Ta như ý nguyện đợi được thánh chỉ từ hôn, ai ngờ thánh chỉ còn chưa ủ nóng đã truyền đến tin tức phụ thân bỏ mình.

Thời gian vì sao trùng hợp như vậy?

Kiếp trước ta chưa trải qua thế sự gian nên suy nghĩ non nớt ngây thơ, chưa bao giờ để ý sâu xa.

Mơ hồ trong lúc ở Trần quốc làm con tin, Văn Triệt từng trào phúng ta nhận giặc làm phu quân, coi kẻ thù gϊếŧ cha như bảo bối.

Ta ngồi trước cửa sổ, nhìn lụa đỏ bên ngoài rải rác trên mặt đất, trong phủ treo đầy cờ trắng, một mảnh đồ trắng.

Đến cuối cùng ai là kẻ thù gϊếŧ cha, ta nhất định phải điều tra rõ ràng.

"Tiểu thư, trong cung có người tới. "

Giọng của Xuân Đào cắt đứt suy nghĩ của ta.

Đúng rồi, kiếp trước khi tin tức phụ huynh tử trận truyền đến, trong cung cũng phái người tới khuyên ta mau xuất giá.

Lý Diễm và ma ma trong cung cùng đến.

Mũi Lý Diễm cao như treo trên xà nhà, mi đẹp như vẽ, trường bào thêu màu xanh làm nổi bật chiều cao của hắn, anh tuấn lại quý khí, hoàn toàn khác với dáng vẻ nghèo túng kiếp trước.

Thì ra hắn đẹp như vậy, khó trách năm đó ta si mê hắn không thay đổi.

Chỉ là ấn tượng trước khi chết quá sâu sắc, ấn tượng của ta đối với hắn còn dừng lại ở mùa đông giá rét đã chết kia và cả Diêm Vương mặt lạnh lãnh khốc vô tình.

Ta rùng mình một cái, ngực tựa hồ lại bắt đầu phát đau.

Ma ma trong cung nói đi nói lại, đơn giản khuyên ta phần hôn sự này là phụ thân vì ta mà giành lấy, không thể phụ tâm ý của lão gia, phải thừa dịp này nhanh chóng xuất giá, bằng không ba năm sau ta không nơi nương tựa nhất định không còn có thể trở thành thái tử phi.

Theo lẽ thường mà nói, lời ma ma nói có lý, hiện giờ ta chỉ là một cô nhi không nơi nương tựa lại không có ai trợ lực, ai còn muốn củ khoai lang phỏng tay vô dụng này.

Lý Diễm ngồi ngay ngắn một bên, cau mày, chỉ là trước khi ra cửa đem ta chặn ở trong phòng.

"Miểu Nương, nàng còn có ta, cho dù là chờ ba năm cũng không sao."

Hắn dùng ánh mắt thâm tình tràn đầy chân thành nhìn ta.

Kiếp trước chính vì câu nói "Nàng còn có ta" của hắn mà lựa chọn xuất giá, xem nhẹ ám chỉ "Đợi ba năm cũng không sao" trong câu nói đó...