Chương 5

13

Tay ta run rẩy vuốt ve lông mày và đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn. Lúc này khuôn mặt Văn Triệt mất đi vài phần lạnh lùng nghiêm khắc thay vào đó là vẻ anh tuấn phi phàm, hắn chỉ hơn ta năm tuổi, vậy mà bây giờ...

“Văn Triệt, sao chàng lại tốt với ta như vậy? Điều này thật sự không đáng!”

Ta cảm thấy bản thân có chút mê man, kiếp trước Lý Diễm vứt bỏ ta, ta đau lòng, kiếp này Vũ Văn Triệt chọn ta, ta cũng đau lòng.

Thật là đau! Tại sao ông trời không thể buông tha cho ta.

“Văn Triệt, ân tình hai kiếp, chàng nói ta phải làm sao để đền đáp?”

“Vậy thì hãy lấy thân báo đáp ta hứa đi!”

Vu Văn Triệt từ từ mở mắt, giọng nói có phần khàn.

“Văn Triệt, chàng còn sống, chàng chưa chết ?!”

Ta vui mừng, lập tức chạy đến ôm lấy hắn bật khóc.

Hắn đưa tay vỗ lưng ta “Mạng ta còn dài, chưa chết được! Hơn nữa, nàng còn ở đây, sao ta bỏ đi được.”

Phải mất một lúc lâu ta mới có thể bình tĩnh lại được. Vu Văn Triệt thấy vậy vội thay đổi chủ đề nói muốn ăn mì do ta làm.

Ta vội vàng vào bếp cán bột làm mì, nấu một tô mì đêm, nước dùng từ xương đậm đà, trứng chần vàng óng thêm ít rau xanh.

Mì cùng nước dùng bị Vũ Văn Triệt vội vàng ăn hết , rất nhanh trong bát đã hết sạch.

Hắn ngửa đầu ra sau, ợ lên một cái đầy mãn nguyện.

Ta buồn cười nhìn hắn, dần dần cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc.

Kiếp trước khi ta mới đến Trần quốc, những hoàng tôn quý tộc đó không dám đắc tội ta và Lý Diễm, chỉ có thể chuyển sang ức hϊếp Vu Văn Triệt.

Ta không nỡ nhìn, nhưng một lần thấy Vu Văn Triệt ngất đi vì đói, ta không đành lòng nên đã mang hắn về, làm cho hắn một bát mì.

Hắn lang thôn hổ yết ăn hết bát mì, thì thầm với ta: “Cảm ơn!”

(*lang thôn hổ yết: ám chỉ việc ăn ngấu nghiến, ăn như sói như hổ. )

Vu Văn Triệt dường như đoán được những gì ta đang nghĩ.

“Miểu Nương, nàng có biết hôm đó ngày sinh thần của ta, hai mươi năm qua ta chưa từng có tiệc sinh thần nào, từ trước tới nay cũng chưa từng có người làm mì cho ta, nàng chính là người đầu tiên, cũng là người duy nhất!”

(*Sinh thần: sinh nhật)

Hắn nắm tay ta, vừa cố chấp lại thâm tình.

“Trước kia trong mắt nàng chỉ có Lý Diễm, nhưng sau khi hắn đi, ngươi cũng không nhìn đến ta. Miểu Nương, ta…ta ước bản thân mình có thể gϊếŧ chết Lý Diễm.”

“Ngày đó, ta nhìn thấy ánh mắt chờ mong của nàng, dù không muốn nhưng ta vẫn mong nàng được hạnh phúc.”

“Vì vậy, ta kiếm cớ chỉ cần Lý Diễm chọn nàng, ta sẽ để nàng đi. Nhưng lại không ngờ Lý Diễm sẽ đối xử với nàng như vậy…”

Người nam nhân trước mặt cố chấp đến đáng yêu, cả hai đời người vì bát mì vô ý đó mà sẵn sàng hy sinh bản thân chỉ để thành toàn cho ta.

Tính mạng của Vu Văn Triệt không gặp nguy hiểm, hoàng điện cũng khôi phục bình thường, nào ngờ lúc này người hầu lại đến báo Lý Diễm đã mất tích.

14

Kiếp trước Lý Diễm chơi diễn kịch nhiều năm, tâm tư thâm trầm, đời này nhất định đã sớm nhìn ra tâm tư của Trường Bình công chúa.

Hắn hỏi ta có muốn trở về Yến Quốc không, ta lo Vu Văn Triệt không có thời gian chăm sóc, cho nên hắn quyết định quay về một mình.

Cũng tốt, trở về sớm thì kết thúc sớm.

Ta đã phái các tướng sĩ của Tống gia, một đường tìm cách để báo cáo cho Nhị Hoàng tử của Yến Quốc, một đường giả làm thị vệ của Yến Quốc truy sát Lý Diễm, còn nếu hắn vẫn cố chấp liên lạc với các bộ hạ* cũ ở các nơi khác thì ta sẽ tập hợp binh lính bao vây Yến Quốc.

(Bộ hạ: người trực tiếp dưới quyền, giúp việc cho một người có thế lực)

Trước đêm từ biệt, Vu Văn Triệt ôm ta, vẻ mặt đầy luyến tiếc cùng không nỡ.

"Miểu Nương, nàng nhất định phải đi sao? Nàng biết ta cũng có thể báo thù cho nàng mà! "

Ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng đang treo trên trời cao.

"A Triệt, mặc dù phụ thân và ca ca nuông chiều ta từ nhỏ, nhưng trên thao trường cũng dạy ta rất nhiều, phụ thân nói, nữ nhi sống trên đời không hề dễ dàng, nếu ta hiểu chuyện hơn chút thì phụ thân có thể yên tâm hơn rồi. Nên giờ, ta muốn tự tay ta trả thù cho phụ thân và ca ca của ta, để cho họ thấy rằng ta chưa bao giờ làm họ thất vọng!"

Nghĩ đến hai người thân yêu duy nhất của mình, ta lại cảm thấy chạnh lòng.

Vu Văn Triệt ôm chặt eo ta: "Miểu Nương, ta đợi nàng trở về!"

Hắn cúi đầu cọ vào tai ta, buồn bã nói:

"Ta thật sự không muốn nàng đi! Nếu như có việc không giải quyết được, đừng miễn cưỡng bản thân, nàng vẫn còn có ta ở phía sau hỗ trợ nàng"

Ta quay đầu lại muốn cảm ơn thì bất chợt đối mặt với hắn.

Hơi thở ấm áp lướt qua mặt ta, đôi mắt ấy không lạnh lùng như ngày thường, nhưng lại sâu đến mức khiến người ta muốn chìm đắm trong đó, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán ta.

Xúc cảm mềm mại mang theo chút ẩm ướt đan xen, “thịch thịch thịch", trái tim ta đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Một đường từ trán đi xuống, môi y từ từ chạm đến chóp mũi của ta.

Hơi thở đan xen vào nhau: "Có thể?"

Giọng của hắn bỗng trở nên trầm khàn, giống như đang cố kìm nén điều gì đó.

Ta không kiểm soát được mà nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mỏng lành lạnh trước mặt.

Trong nháy mắt, cánh tay của nào đó bỗng siết chặt lấy eo ta, khiến ta tựa sát vào thân thể của hắn.

Hơi thở giữa đôi môi trở nên nặng nề hơn, hắn giống như một vị tướng quân không ai có thể ngăn cản, ra sức công thành đoạt đất và ta hiển nhiên cũng bại trận.

Ánh trăng đong đầy tình ý suốt đêm đó, khi ta đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, ta phảng phất nghe được tiếng thở dài.

"Tống Miểu, nàng cuối cùng cũng là của ta!"

15.

Ta lần theo manh mối mà tướng gia để lại, đuổi theo Lý Diễm suốt dọc đường.

Lý Diễm giống như một con chó bị lạc, lẩn trốn khắp nơi, cho đến một ngày hắn ta lăn xuống vách đá, kể từ đó không còn dấu vết.

Ta đã tìm kiếm trong nhiều ngày mà không có kết quả, lại nhân lúc sức khỏe của ta không tốt, một tháng qua không được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Chợt có tin tức truyền đến, Thái tử Lý Diễm dẫn binh vào kinh thành ép vua thoái vị, lấy danh nghĩa khởi binh tạo phản, còn mượn cái chết của phụ thân và ca ca ta, nói rằng Trấn Bắc đại tướng quân công cao hơn chủ, hoàng đế lo sợ, kết hợp với nhị hoàng tử Lý Thần lập mưu gϊếŧ quân của Tống gia.

Người dân vô cùng phẫn nộ, trong cuộc tấn công lớn, cổng thành của hoàng cung Yến quốc đã bị phá tung, Lý Diễm đắc thắng làm hoàng đế ngồi trên ngai vàng.

Mọi thứ giống như kiếp trước, nhưng thời gian sớm hơn nhiều.

Màn đêm buông xuống, ta cùng Xuân Đào đi đến tẩm cung của Lý Diễm.

Kẹt, cánh cửa mở ra, ngọn nến đung đưa theo gió.

Lý Diễm đang ngồi sau thư án phê duyệt tấu chương, hắn ta ngước nhìn ta và cười nói: “Các ngươi đến đây!”

Giọng điệu quen thuộc tưởng chừng như chỉ là một câu chào hỏi bình thường, lại mang theo mệnh lệnh của kẻ đi săn đối với con mồi.

Ta men theo mùi hương trong sảnh đi đến chỗ huân hương đang đốt, hơ ống tay áo ở trên lò hương, như thể đó là niềm vui.

Xuân Đào theo sát phía sau ta.

Lý Diễm cuối cùng cũng ngừng viết và đứng dậy, trong ánh nến, hắn ta nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp.

“Miểu Nương, ngươi có khỏe không?”

Hắn ta càng ngày càng tới gần ta, rồi dừng lại trước mặt thở dài như giễu cợt.

“Miểu Nương, thì ra ngươi đã về từ lâu. Ta tự hỏi tại sao ngươi đột nhiên thay đổi tính tình, ngừng lấy lòng ta.”

“Thì ra ngươi đã về lâu rồi! Vậy nên, ngươi ghét ta vì đã bắn chết ngươi trong kiếp trước sao?”

Hắn ta vẫn nói như thể đây là chuyện nhà bình thường, ý vị sâu xa.

“Miểu Nương, chuyện của kiếp trước cũng không thể trách ta. Ta luôn muốn báo thù cho những nhục nhã năm đó ta phải chịu, ngươi đứng trước mặt ta như thế này, thực sự khiến ta rất khó xử!”

Còn đổ lỗi cho ta?

Ta im lặng, tiếp tục xem màn kịch vô liêm sỉ đang diễn ra.

“Miểu Nương, kiếp trước ta không có bạc đãi người, ngươi bị vấy bẩn, ta còn phong ngươi làm hoàng hậu, ngươi nên bằng lòng đi!”

Hắn tự nói chuyện với bản thân mình, sau đó bước tới và nâng mặt ta lên, ép ta phải nhìn hắn.

“Miểu Nương, Vu Văn Triệt có chạm vào ngươi không, hả? Hắn đã chạm vào ngươi chưa?"