Chương 11: Theo xe

"Chúng tôi học cùng khóa diễn xuất còn là bạn cùng lớp nửa năm". Khang Kiện ngừng chút lại nói tiếp: "Quan hệ tốt lắm".

Phải nói rằng vào thời điểm tham gia lớp học diễn xuất, Bạch Lãng và Khang Kiện vừa gặp nhau đã thân.

"Thì ra là thế" Phạm San gật đầu nói: "Thì ra là xuất thân từ lớp diễn xuất, rất tốt đó, về sau làm việc trong cái vòng này cũng có thể trợ giúp lẫn nhau, gặp khó khăn có thể cùng bàn bạc, vẫn nên liên lạc với nhau nhiều hơn." Cô quay sang nhìn Khang Kiện và Bạch Lãng nói.

Mọi người không khỏi nhớ việc Bạch Lãng đưa chè đậu xanh cho Trần Đông Lý, tự hỏi cậu định giải thích thế nào?

Không ngờ Bạch Lãng thản nhiên đáp: "Làm phiền anh rồi, về sau không cần lo lắng cho tôi nữa". Nói xong liền đứng dậy nói với đạo diễn Chu: "Thời gian không còn sớm, đạo diễn Chu xin cho tôi ra về trước thay bộ quần áo."

Khang Kiện đờ người khó tin nhìn dáng vẻ thản nhiên của Bạch Lãng, không hiểu vì sao người nửa tháng trước còn trò chuyện dịu dàng qua điện thoại với anh ta lúc này hoàn toàn thay đổi thái độ.

Đạo diễn thấy dáng vẻ xấu hổ của Khang Kiện rồi lại làm như không thấy cười tủm tỉm nhìn đồng hồ, rồi nói với Bạch Lãng: "Đi đi, từ từ hẳn quay lại, tôi còn phải chụp toàn cảnh ngôi nhà, không gấp."

Bạch Lãng gật đầu, quay lại chào hỏi mọi người, tất nhiên là ngoại trừ Khang Kiện, quay lưng đi về phía phòng thay đồ.

Sắc mặt Phạm San và Vu Thiến Thiến vô cùng vi diệu. Họ chưa bao giờ gặp vẻ lạnh lùng của Bạch Lãng, người vốn luôn dịu dàng ôn hòa, ngạc nhiên vì Khang Kiện có thể khiến Bạch Lãng luôn tốt bụng tỏ rõ thái độ không quan tâm, rốt cục Khang Kiện đã làm gì cậu. Cuối cùng, các cô dùng ánh mắt biểu lộ sự ghét bỏ với "tên giả vờ quen biết".

Là đàn anh của Khang Kiện, Ngô Thắng Ân lại cảm thấy bị mất hết mặt mũi, vẻ mặt tiếp tục trầm xuống, anh chào mọi người nói muốn về phòng nghỉ trang điểm lại, tiếp đó anh thô lỗ lôi Khang kiện đang bối rối đi theo.

---

Vừa vào phòng nghỉ, Ngô Thắng Ân lập tức đóng sầm cửa rồi mắng mỏ.

"Cậu làm cái gì vậy? Tự nhìn xem, cậu đi lấy mặt nóng áp mông lạnh*, không biết xấu hổ! Cậu thích làm gì cũng phải chú ý đến thể diện của tôi chứ, Please, về sau đừng gọi tôi là đàn anh của cậu!"

*Lấy mặt nóng áp mông lạnh: ám chỉ một người nhiệt tình bắt chuyện nhưng người khác chỉ thờ ơ không quan tâm

Vẻ mặt Khang kiện vẫn cứng đờ: "Đàn anh, có chuyện gì sao, anh và Bạch Lãng có mâu thuẫn?"

"Mâu thuẫn? Cậu ta đang nhìn chằm chằm vào vị trí của tôi muốn kéo tôi xuống, cậu nói xem chúng tôi có mâu thuẫn không? Ngu xuẩn, cậu thế mà ở bên ngoài lôi kéo quan hệ lộn xộn, giờ thấy rõ chưa? Người ta không quen cậu! Cũng không quan tâm cậu có bẽ mặt hay không, tôi nhìn cũng muốn khen cậu ta một câu "làm người vô cùng dứt khoát!"

"Nhưng quan hệ của em với Bạch Lãng thật sự rất tốt! Không phải em nói lung tung, em… em còn ghi âm cuộc gọi trong điện thoại." Khang Kiện kích động tìm điện thoại.

"Vậy tôi hỏi cậu, quan hệ tốt là lúc trước hay sau khi cậu ta nổi tiếng? Đừng với tôi là lúc trước khi nổi tiếng, đều là người lớn rồi ai sẽ cùng cậu chơi trò bạn tốt của học sinh tiểu học? Ngây thơ! Please, cậu làm ơn trưởng thành một chút!". Ngô Thắng Ân gấp gáp muốn dạy dỗ Khang Kiện: "Cậu đúng là đồng đội heo, hại tôi mất hết mặt mũi, lần sau đừng đến nữa, quay lại chào lão Hào một tiếng rồi đi đi! Cậu đúng là khiến tôi tức chết."

"Đàn, đàn anh! Em thật sự không biết mà, em… Em không phải cũng bị Bạch Lãng làm mất hết mặt mũi sao?"Nghe đến câu cuối cùng, Khang Kiện bực dọc nói một câu, nếu không thể hưởng chút danh tiếng của Ngô Thắng Ân, đối với người vừa xuất đạo như Khang Kiện là tổn thất lớn: "Please, đàn anh tha thứ cho em lần này đi, chắc chắn sẽ không có lần sau!"

"Tha thứ?" Ngô Thắng Ân hất cánh tay Khang Kiện đang đưa tới qua một bên: "Tha thứ cho cậu ai trả lại mặt mũi cho tôi! Vừa rồi đạo diễn Chu và giám chế TRần đều có mặt, cậu lại đi nhận quan hệ bừa bãi, về sau còn ai dám cùng cậu nói chuyện? Xem người khác đều là người thân của cậu, cậu còn gọi tôi là đàn anh, chúng ta vốn dĩ không cùng thấy, hiện tại đi ra ngoài! Nhìn thấy cậu thì tôi liền tức giận! Lát nữa sẽ ảnh hưởng đến phong độ diễn xuất của tôi!"

Ngô Thắng Ân trút hết bực tức lên đầu Khang Kiện, mắng xong anh liền đuổi Khang Kiện đi.

Mặt Khang Kiện tái xanh, biết mình làm chuyện ngu ngốc anh ta lo lắng nói to.

"Đàn anh, đừng như vậy, đừng đuổi em! Em, em biết một vài chuyện của Bạch Lãng, Có lẽ sẽ có ích với anh!"

"Bạch Lãng? Cậu ta có thể có chuyện gì?" Ngô Thắng Ân hung tợn hỏi.

Nhớ lại sự lạnh nhạt của Bạch Lãng và ánh mắt cười nhạo của mọi người, trong lòng Khang Kiện lóe lên sự tàn nhẫn.

"Sáng hôm nay, lúc em gọi điện thoại cho cậu ấy, có người đàn ông khác nhận máy nói… cậu ấy đang tắm rửa."

---

Cùng với tiếng phanh gấp "Kít…" thì một tiếng "cạch" vang lên, do đầu của Bạch Lãng va vào cửa kính ô tô làm cậu đang mơ màng ngủ ở băng ghế sau giật mình tỉnh giấc.

Không đợi Bạch Lãng hỏi, Hồng Hồng chuyển tay lái mở miệng giải thích: "Đằng sau có xe theo dõi chúng ta."

Bạch Lãng nghe vậy liền tỉnh tảo một chút, nói: "Theo dõi?"

"Đúng vậy, em cố tình đi lòng vòng qua vài con phố, chiếc xe màu đen phía sau vẫn luôn bám theo chúng ta, chắc chắn không sai." Hồng Hồng vừa đẩy nhanh tốc độ, cắt đuổi xe phía sau, vừa bình tĩnh nói.

Bạch Lãng nhíu mày: "Là chó săn sao?"

Câu hỏi này nghe có vẻ hơi thừa, là minh tinh thì ngoài nhà báo còn ai theo dõi cậu nữa? Nhưng Bạch Lãng vẫn hơi ngờ vực.

Cậu không phải người mới cũng ít nhiều hiểu được cách làm việc của đám phóng viên. Mặc dù chưa có scandal nào, cậu cũng được xem là minh tinh mới nổi, không lâu trước cũng mới ký vài hợp đồng làm gương mặt đại diện, còn chưa có buổi họp báo nào, thật sự chưa nổi tiếng đến mức bị người ta bí mật theo dõi sít sao như vậy.

Hồng Hồng khẳng định nói: "Hẳn là vậy, mấy tên phóng viên đều dùng cách này để săn tin"Giọng(giọng) điệu giống như rất hay gặp những chuyện kiểu này.

Bạch Lãng hơi nghẹn lại, cũng không tranh luận với cậu vì bọn họ đang trên đường về nhà.

Chỗ ở hiện tại của cậu chính là căn nhà mà Cừu Tiềm đưa cho, khu nhà sang trọng này còn được bình chọn là địa điểm hàng đầu trong danh sách "Căn hộ tình nhân".

Đây là nơi gồm nhiều căn hộ cao cấp được xây dựng trên sườn núi, mỗi hộ đều có ban công có thể ngắm cảnh đẹp về đâm của thành phố A, nhưng cái mà giới đại gia đánh giá cao là tuyến đường quy hoạch.

Đường chính đến cổng khu nhà bị chặn.(, )Cả khu nhà(,)bao gồm một phần núi sau lưng được thiết kế ba con đường nhỏ băng qua rừng thông đến chân núi, giao thẳng với đường quốc lộ, rất phù hợp để thoát khỏi việc bị bám đuôi.

Hơn nữa với thiết kế bãi đậu xe ngầm kiểu mê cung độc đáo, cũng đảm bảo rằng một khi lái ô tô đi vào sẽ không rõ mình đi ra từ lối ra nào, tăng thêm một lớp bảo mật. Khi thiết kế được công bố hấp dẫn vô số phú hào tranh nhau mua, mỗi căn hộ phải tốn hàng nghìn vạn mới mua được nhà ở khu này.

1 vạn tệ = 10.000 tệ = 35.546.700 VND

Cũng bởi vì vậy chỉ với vốn tài sản hiện tại của Bạch Lãng mua nhà ở khu này là không thể, còn nếu nói nhà là do công ty chuẩn bị cho(ho) Bạch Lãng chỉ có thể là trò đùa. Dù sao ảnh đế của "Giải trí Ngu Nhạc" còn chưa được hưởng đãi ngộ này thì làm sao có thể đến lượt Bạch Lãng?.

Vì thế nếu chỗ ở lộ ra ngoài, tám mươi phần trăm sẽ có nhiều lời đồn đoán, cuối cùng họ chỉ sẽ kết luận cậu bị bao dưỡng. Điều này Bạch Lãng đã sớm chuẩn bị kể từ khi mới chuyển đến nơi này.

Chỉ là muốn điều tra kẻ đứng sau cậu mới cảm thấy an toàn. Dù sao có thể mua được nhà ở khu này thì đều là người có máu mặt, thông tin về người sống ở khu này cũng không dễ bị tiết lộ ra ngoài. Đây cũng là một trong những yếu tố được chú trọng khi căn hộ được mở bán.

"Thắt chặt dây an toàn, em sẽ tăng tốc để cắt đuôi bọn họ" Hồng Hồng nhắc nhở một câu.

Ngay sau đó lại "Kít…" một cái rồi quay nhanh xe lại.

Bạch Lãng lại bị va vào kính xe lần nữa, cậu nhanh chóng chống tay ổn định thân thể.

Cảnh ngoài phố lướt nhanh sau lớp cửa kính, chỉ có một đường ra ngoại thành, cắt đuôi chiếc xe kia có chút khó khăn, cho nên Hồng Hồng vẫn chạy vòng vèo giống như khi trong thành phố. Tiếng phanh gấp liên tục vang lên, kèm theo tiếng còi bất mãn của các phương tiện trên đường gây cảm giác như đang quay cảnh phim hành động.

Bạch Lãng vốn bị say xe, cảm thấy hơi choáng, cậu vội nói: "Không cần để ý tới họ, họ muốn theo cứ để họ theo."

Hồng hồng nhìn kính chiếu hậu: "Nhịn nữa một chút, phía trên lưng ghế dựa túi plastic."

Lại qua một khúc ngoặt, Bạch Lãng chệnh choạng: "Tôi không phải nói là mặc kệ họ sao . . ."

Nhưng Hồng Hồng không để ý đến cậu, tiếp tục thể hiện khả năng lái siêu xe(,à)mà trước giờ Bạch Lãng còn không dám tưởng tượng. Bạch Lãng (Lăng) đành phải ngoan ngoãn thắt dây an toàn, mấy phút sau, tốc độ xe đã ổn định lại, Hồng Hồng thông báo: "Cắt đuôi rồi."

"Hôm nay cắt đuôi được thì hôm sau họ không bám theo chúng ta sao?" Bạch Lãng sắc mặt hơi tái (là)đi, thở phì phò nói: "Không cần ngày nào cũng vất vả như vậy. Loại chuyện như nơi ở vốn cũng không thể che giấu lâu."

"Ảnh hưởng không tốt" Hồng Hồng cũng biết tin tức này sẽ ảnh hưởng đến Bạch Lãng "Chỗ ở lúc nào cũng có thể thay đổi, chờ em cùng Lão Đại thảo luận."

"Vậy thì phải chuyển đi đâu? Chỗ ở thoải mái hơn sao?" Bạch Lãng cười cười, nghĩ rằng Hồng Hồng thật tận tâm, giống hệt kiếp trước: "Như thế thì lại không tốt. Bị theo dõi ở đây nhiều nhất cũng chỉ ảnh hưởng đến tôi, chuyển ra bên ngoài có thể sẽ kéo luôn anh Cừu xuống nước. Loại chuyện phiền phức này có thể cứu vãn được." Nói thật, Bạch Lãng cảm thấy đây là ý định ban đầu của Cừu Tiềm.

Hồng Hồng yên lặng vài giây: "Chỉ cần vài ngày, phía trên sẽ giải quyết sạch sẽ những người đó"

Bạch Lãng lại thở dài cũng không muốn hỏi phương thức xử lý, cậu cười khổ: "So với vừa tốn tiền vừa tốn sức, không bằng cứ mặc kệ. Dù cho bọn họ có viết bài như thế nào đi nữa, nếu tôi không nhả ra, sẽ không ai dám viết quá đáng."

Hồng Hồng không nói nữa, thuận tay lái xe về nhà.

"Hơn nữa, họ viết là sự thật, cũng không có gì oan ức."

Bạch Lãng bổ sung một câu, cậu nhận ra thực ra mình cũng không lo lắng lắm.

---

". . . Cậu ấy nói như vậy?"

Đêm đó, Cừu Tiềm không đến căn hộ, Hồng Hồng báo cho anh việc bị theo dõi và suy nghĩ của Bạch Lãng.

"Đúng" Hồng Hồng đáp lời.

"Vậy cứ theo lời cậu ấy mà làm, đăng báo thì đăng báo, Phương Hoa sẽ tự xem xét xử lí" Cừu Tiểm tỏ giọng không để ý: "Chỉ là vẫn phải điều tra rõ kẻ nào làm chuyện này. Bạch Lãng nói đúng, cậu ấy còn chưa nổi tiếng, hẳn là có kể ôm tâm tư xấu xa."

"Em biết" Hồng Hồng gật đầu.

"Nhị Hồng, cậu nói xem Bạch Lãng đang nghĩ gì?" Ở bên kia điện thoại Cừu Tiềm đột nhiên cười vài tiếng: "Không muốn tìm chỗ dựa vững chắc(,)là có ý gì, lạt mềm buộc chặt?"

Hồng Hồng ngập ngừng trả lời: "Em cũng không rõ lắm."

Cừu Tiềm biết tính tình Hồng Hồng, anh nghe ra một chút chần chờ: "Thế nào, cậu không nghĩ vậy sao?"

Hồng Hồng còn chưa kịp trả lời, có vài tiếng "xèo… xèo…" vang lên, từ di động của Hồng Hồng truyền qua đầu dây bên kia.

Cừu Tiềm cảm thấy quen thuộc, hỏi thêm một câu: "Âm thanh gì vậy? Cậu đang ở đâu?"

"Thịt bò trong nhà bếp rất mau hết hạn nên Bạch Lãng cho em ăn." Hồng Hồng tỉ mỉ trả lời.

". . ." Cừu Tiềm đột nhiên nổi trận lôi đình "Đó là thịt của tôi, cậu ăn cái đ*t."

Về việc chi tiêu, từ ngày đầu tiên Bạch Lãng đến Cừu Tiềm đã đưa cậu một tấm thẻ không giới hạn để cậu chi tiêu hằng ngày, anh thể hiện trách nhiệm của kim chủ vô cùng hoàn mỹ. Cừu Tiềm nói đó là thịt của anh cũng không sai.

"Bạch Lãng nói cậu ấy ăn sẽ béo lên, nên em đành phải ăn giúp" Hồng Hồng hơi nhếch mũi.

Mùi thơm của món bít tết sau khi được phi tỏi lan ra khắp gian bếp, thơm lừng.

"Nghe cậu nói có vẻ rất oan ức?" Cừu Tiềm trầm giọng nói.

"Cũng tạm, ăn rất ngon." Hồng Hồng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào miếng bít tết ngập dầu trong chảo.

“Xéo đi…”

"Em ăn xong đã."

Ba ngày sau tiêu đề nổi bật nhất của báo giải trí là "Đồng hồ kim cương! Khu nhà cấp cao! Tất cả là do Giang Tân Trình mua sao?"

Đang dùng bữa sáng được một nửa thì Bạch Lãng nhận được điện thoại của Phương Hoa.

"Sáng nay rảnh không, đến công ty một chuyến đi."