Chương 4

Tác giả: Ngư Hoàn Thô Diện

Converter: TieuQuyen28

Editor: thich_an_dao

"Đồng Ca, nghe nói bà đem tiểu đệ của Hồ Thiên Trạch làm gì đó hả?"

Tại lối đi bộ ở bên đường cái bên cạnh trên lối, có một cô gái cao gái mặc đồng phục trung học một tay đẩy xe đạp,tay bên cạnh khoác vai người anh em tốt Đồng Nhan, mặt đầy bát quái hỏi.

Đồng Nhan hơi hơi ngửa đầu, nhìn bên cạnh bản tấc đầu(???) nữ hài.

Cao 1m75 hơn cô hơn nửa cái đầu, đã màu lúa mạch khỏe mạnh, mắt một mí, mắt phượng, trên vành tai trái tai đeo một cái kẹp xương tai hình rắn màu bạc.

Đây là người mê muội cô ở kiếp trước, Tống Minh Nhạc.

Từ năm nhất sơ trung từ khi làm "Đồng Ca", cô có rất nhiều mê đệ mê muội, trong Tống Minh Nhạc là người quan hệ tốt nhất, chỉ có một.

Kiếp trước cô bị anti-fan cực đoan của Đồng Thiến bắt nhận sai, đẩy cô chạy nhanh đến chiếc xe tải lớn. Sau khi biến thành ma, cô tận mắt nhìn đến Tống Minh Nhạc vọt vào biệt thự nhà cô, chỉ thẳng vào mũi mắng nàng kia(Đồng Thiến) đối ném đi liên lụy sau rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi phụ mẫu, còn có rõ ràng rất vui vẻ lại chảy nước mắt cá sấu Đồng Thiến.

Sau khi mắng xong, Tống Minh Nhạc vì cố ý gây sự mà bị bắt vào Trạm tạm giam, vì đem vị anti-fan kia đánh đến mức ngay cả mẹ ruột đều nhận không ra.

Nhớ tới chuyện cũ, Đồng Nhan mũi có chút khó chịu, đáy mắt dâng lên một cỗ xúc động.

Tâm hồn bát quái ở trong lòng Tống Minh Nhạc đang bị thiêu đốt, nhìn đến cặp mắt đẹp kia của Đồng Ca nhà mình, phi, Đồng Ca bản thân cũng không phải người dễ khóc nhưng trong đôi mắt to ý đang dâng lên hơi nước, nháy mắt hoảng sợ.

Editor: "Mắt đẹp không giống lam hài chỉ"????? Ủa vậy là như nào vậy??? Hay là người dễ khóc???Mình dịch tạm thành đôi mắt đẹp thôi nha mọi người:'( tại sreach gg ko ra nên thôi đành để tạm vậy nhaa, ai co biết là gì thì cmt cho mình biết nhá để mình còn sửa lại ý (人 •͈ᴗ•͈)

"Đồng Ca, bà..."

Vì cái gì mà chị đại của khối sơ trung trường Dục Anh, người còn được biết là nhiệt huyết hơn cả đàn ông con trai "Đồng Ca" lại rơi nước mắt?

Chẳng lẽ ——

" Tên Hồ Thiên Trạch lại tìm đến bà để làm phiền hả?"

Làm chị em tốt lâu nhất của Đồng Ca, Tống Minh Nhạc biết Đồng Ca nhà mình thích giáo bá khối cao trung Dục Anh: Hồ Thiên Trạch.

Nhưng người Hồ Thiên Trạch thích lại là chị gái bạch liên hoa kia của Đồng Ca.

Giá trị nhan sắc này của Đồng Ca, vóc người này, ngay cả giá trị vũ lực, là cái thể loại con trai gì mà lại như này? Tại sao lại có một người có mắt nhìn không tốt lại xiêu vẹo trên cây treo cổ.

Tống Minh Nhạc ở sâu trong lòng lần thứ N vì Đồng Ca nhà mình mà thở dài, ngoài miệng lại trấn an: "Đồng Ca, bà đừng khóc, Hồ Thiên Trạch chướng mắt bà đó là do mắt hắn mù, hắn..."

Tại sao không nói?

Đồng Nhan thu hồi sầu não, mắt nhìn theo hướng mà Tống Minh Nhạc nhìn tới.

Bất tri bất giác* các cô đã chạy tới công trường kiến trúc phụ cận của trường học. Ngày hè rất nóng, các công nhân đang tại khí thế ngất trời chạy tiến độ.

*Một cái gì đó theo lẽ tự nhiên mà không càn dùng đến lý trí

Xe tải lớn chở đất, xì măng khéo theo một trận bụi đất, tiếng xe gào thét lái vào cửa chính của công trường,một màn quên thuộc lg thân thể Đồng Nhan không thể khống chế mà run rẩy.

Thở sâu bình phục khỏi sự sợ hãi, bụi đất trắng xoá cũng hết đi, ở cửa lộ ra 4 nam sinh có gương mặt khác nhau đang đứng ở đó.

Cậu năm sinh dẫn đầu có một đôi mắt hẹp dài, khí chất thiên lạnh, một đầu tóc ngắn uốn nhuộm thành màu tro giấy bạc bỏng, cao 1m88, chân dài muốn nghịch thiên.

So với người đứng đầu, ở bên trong hàng sau gồm Trương Dương và ba cái nam sinh khác đều giống như củ cải khoai tây.

"Hồ Thiên Trạch."

Đồng Nhan thấp giọng đọc lên tên nam sinh kia, mắt nhìn hắn vượt qua cổng chính hướng về phía này đi đến, thần sắc cô chợt lóe một vòng phức tạp.

Đây là nam sinh mà kiếp trước cô từng thích qua.

Cô vì hắn mà làm qua rất nhiều việc ngốc nghếch.

Khi còn nhỏ là cái đuôi theo sau, sau khi lớn chuyển đến trường Dục Anh; tích cóp tiền để tặng hắn giày chơi bóng phiên bản giới hạn, ở trước mặt hắn cẩn thận từng li từng tí thu liễm tính tình, là tiểu thái muội cứng rắn lại ngụy trang thành chim nhỏ nép vào người, một bộ dáng ôn nhu khả ái.

Nhưng tâm như lửa nóng, lại biến cô thành ma, chính tai nghe được hắn trấn an Đồng Thiến "Như vậy cũng tốt, sẽ không lại có người muốn đoạt đồ của em nữa" thì lòng đã lành lạnh triệt để.

Ánh mắt Đồng Nhan lạnh xuống.

Ở ngay cạnh cô, Tống Minh Nhạc cào cào phía dưới, trong lời nói có chút hối hận: "Nói cái gì đến cái đấy."

Đồng Nhan bước lên một bước ngăn tại trước người của nàng(TMN), thanh âm thanh lãnh: "Đừng hoảng hốt, có tôi ở đây."

Tống Minh Nhạc: "..."

Chính là tôi vì bà nên mới hoảng sợ oa.

Ai chẳng biết Đồng Ca ngươi trầm mê với sắc đẹp của Hồ Thiên Trạch, vừa thấy được hắn chân liền hoá mềm như chân tôm, ngay cả khi nói chuyện với hắn đều cố ý cầm cự cổ họng, nhẹ giọng thầm thì, ôn nhu đến mức làm người ta nổi da gà.

Thật sợ bà sẽ lâm trận phản chiến.

Tống Minh Nhạc một bên dưới đáy lòng thổ tào*, một bên đem xe đạp đẩy đến khu vực màu xanh ở bên cạnh. Cô(TMN) ngược lại không phải đau lòng vì chiếc xe, mà là trong rổ xe chứa cái túi bảo bối mà Đồng Ca rất thích, cô phải giữ gìn nó thật kỹ.

*Một cấu chửi bên TQ

Chờ cô thích đáng an bài tốt "Bảo bối" trở về, tổ bốn người ở đối diện đã đi đến trước mặt Đồng Nhan.

**

Hồ Thiên Trạch nhìn xem thiếu nữ có dung mạo tinh xảo trước mặt, thần sắc tại không chút nào che giấu sự chán ghét.

Ấn tượng đầu tiên khi thấy Đồng Nhan người ta đều sẽ vì giá trị nhan sắc siêu cao của cô mà kinh diễm, nhưng thoáng sau khi lý giải rồi sẽ biết nàng có bao nhiêu ác độc.

Khi còn nhỏ cả nhà du lịch, hắn thiếu chút nữa bị người lái buôn cướp đi, là Thiến Thiến cứu hắn. Từ lúc này hắn cùng Đồng gia có lui tới, ngày lễ ngày tết đều sẽ đi lại.

Mỗi lần đi Đồng gia, Đồng Nhan đều sẽ chết chết dính ở hắn, cưỡng ép chiếm lấy vị trí ở giữa hắn và Thiến Thiến, thậm chí còn sẽ đoạt đi lễ vật mà hắn cố ý chọn lựa cho Thiến Thiến.

Đoạt lễ vật còn chưa tính, Đồng Nhan lại vẫn muốn cướp đi hắn.

Cô nói cho hắn biết, cô mới chính là người đã cứu hắn!

Người cứu hắn rõ ràng là Thiến Thiến, vô luận cảnh sát vẫn là ba mẹ Đồng gia đều phi thường xác định điểm này.

Thiến Thiến đối Đồng Nhan tốt như vậy, lễ vật bị đoạt cũng không có nói lời khó nghe với Đồng Nhan, còn có thể hỗ trợ che lấp, nói là chính côchủ động đưa cho muội muội.

Đồng Nhan lại như vậy báo đáp tỷ tỷ!

Sau lần đó, hắn triệt để thấy rõ tinh cách thật của Đồng Nhan, từ giờ phút này cố ý xa lánh nàng, ngày lễ ngày tết cũng không còn đến cửa, chỉ lén liên hệ một mình cùng Thiến Thiến.

Mọi thứ vốn đều bị cắt đứt, không nghĩ đến khi sơ trung Đồng Nhan vậy mà chuyển đến Dục Anh.

Từ đó về sau ——

Nhớ tới trước đó ba năm trở lại Đồng Nhan lần lượt đối hắn phát hoa si, còn cố ý bắt chước Thiến Thiến nói chuyện với hắn, Hồ Thiên Trạch một trận ghê tởm.

**

Hồ Thiên Trạch tại khoảng cách cách Đồng Nhan một mét dừng lại, chán ghét mở miệng:

"Đồng Nhan, tôi biết cô là muốn gây sự chú ý đến tôi, giờ cô thành công rồi đó.

Còn bây giờ, cút lại đây nói lời xin lỗi Trương Dương!"

Đồng Nhan:???

Tống Minh Nhạc nổ: "Ngươi có bệnh a! Dựa vào cái gì bắt Đồng Ca xin lỗi?"

"Chỉ bằng việc cô ta lấy quỹ lớp(ban phí) hãm hại Trương Dương."

Đồng Nhan vừa rồi nhìn đến Trương Dương nháy mắt liền có suy đoán, lúc này cuối cùng xác định.

"Hãm hại? Làm rõ ràng, là Trương Dương trước đó trộm quỹ lớp nhét vào trong túi sách của tôi, chẳng qua bị tôi phát hiện ra, trả trở về mà thôi."

Tống Minh Nhạc bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là có chuyện như vậy.

Chống nạnh nhìn về phía đối diện, cô không lưu tình chút nào trào phúng: "Một cái nam sinh, đối Đồng Ca một nữ sinh cũng không dám trước mặt cứng rắn, lại là đi trộm tiền để vu oan, thủ đoạn nhưng đúng là thật sự đủ dơ bẩn."

Hồ Thiên Trạch xoay người nhìn về phía Trương Dương, "Truyện có phải là như cô ý nói?"

"Không phải."

Hai chữ này, Trương Dương nói được mặt không đổi sắc tim không đập mạnh.

Trên lớp tự học hắn đã tính toán tốt, trước hết để cho Trạch ca ra mặt cho mình xả giận. Coi như kéo cờ nghi thức sau chân tướng rõ ràng, lợi dụng sự chán ghétTrạch ca đối với Đồng Nhan, đến thời điểm lộ ra cùng lắm đạp hắn hai cái, sẽ không thật sự xử lý hắn thế nào.

Đồng Nhan bắt được màn tính kế trong mắt Trương Dương, nháy mắt hiểu suy nghĩ của hắn —— đây là muốn đánh thời gian chênh lệch, trước xả giận.

"Chuyện này đã kinh động đến cả thầy chủ nhiệm, cuối tuần ở nghi lễ kéo cờ, Trương Dương sẽ phải ở trước mặt toàn bộ học sinh làm kiểm điểm, đến thời điểm đó anh sẽ tự nhiên sẽ biết là hắn đang nói dối."

Trương Dương mặt lộ vẻ vội vàng: "Trạch ca đừng nghe cô ta nói bậy!"

Hồ Thiên Trạch đã nhìn ra, Trương Dương đang nói dối.

Nhưngnthế thì sao nào?

Hắn vốn là chán ghét Đồng Nhan, muốn mượn cơ hội này thu thập nàng một trận, cũng vừa lúc xả giận cho Thiến Thiến. Về phần Trương Dương, quay đầu phía sau cánh cửa đóng kín lại thu thập.

Hồ Thiên Trạch nheo mắt, "Tôi hỏi cô một câu cuối cùng, có nói xin lỗi hay không?"

Đồng Nhan thở dài.

Kiếp trước cô như thế nào sẽ thích một thằng tra không thể dùng một lời nói hết như này được?

Hôm nay việc này chỉ sợ không có để yên.

Lấy túi sách xuống ném tới xe đạp bên kia, Đồng Nhan vuốt ve váy đồng phục của mình.

Là dày.

Đồng phục mùa hè của trường trung học Dục Anh là váy, cô vì muốn dễ nhìn nên đổi thành váy ngắn. Vì phòng bất chắc, ở bên trong bỏ thêm một tầng chiffon thành quần soóc ngắn, làm thành quần váy.

Cảm nhận tới chính là cái váy ấy, Đồng Nhan yên tâm.

Đối Hồ Thiên Trạch, cô kiên định mà rõ ràng phun ra một chữ: "Không!"

Hồ Thiên Trạch sửng sốt, không đánh nhau với nữ sinh chính là nguyên tắc của hắn, rất nhanh nghĩ ra biện pháp trung lập: "Ba chúng mày dạy dỗ cho cô ta một chút, xuống tay đừng quá ác!"

Hai nam sinh đứng đằng sau cũng sửng sốt, Trạch ca không đánh nữ sinh,liền để bọn họ đánh?

Trương dương lại không chút do dự, liền giơ tay lên vọt tới phía trước.

Mắt thấy bàn tay hắn liền hướng đến trên mặt của Đồng Nhan, thủ đoạn bị một cổ đại lực chặt chẽ nắm lấy.

Trương Dương nhìn đến cánh tay manh khảnh kia, không thể tin nhìn về phía Đồng Nhan.

Ánh mắt hắn hiện lên kinh ngạc, cái chân vừa nhỏ vừa thẳng như trong truyện tranh của Đồng Nhan nâng lên cao, nhanh như sét hướng thẳng đến cái ót của hắn.

Trương Dương theo bản năng trốn sang bên cạnh, một cước kia đá vào trên vai hắn. Đồng Nhan nắm lấy cổ tay hắn nhẹ buông tay, hắn bị đạp bay ra một cả một khoảng xa, lùi lại vài bước sau trùng điệp ngã xuống đất.

Tình trạng thảm hại kia của Trương Dương đã kí©h thí©ɧ ba người còn lại, đầu tiên là 2 nam sinh đằng sau, lại đến Hồ Thiên Trạch, ba người một người tiếp một người xông lên.

Một người tiếp một người đưa.

Không bao lâu, cả bốn người đều nằm trên mặt đất.

Bốn nam sinh một cái từng tầng một cái, mỗi người ngã sóng soài sang một góc khác nhau vừa vặn góp thành chữ "Gạo".

Hồ Thiên Trạch nằm ở trên cùng, ở giữa không trung nhìn cái cần trục hình tháp tại công trường, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy khó hiểu.

Cô ấy như thế sao có thể lợi hại như vậy?

Đôi chân nhỏ như thế, nhìn không ra bất kỳ nào cơ bắp, nhưng khi đạp tới đây trong nháy mắt lại có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy.

Nếu nàng khi còn nhỏ khí lực cũng lớn như vậy...

Trong đầu Hồ Thiên Trạch đột nhiên nhớ lại mùa hè năm kia, Đồng Nhan tuổi nhỏ lặng lẽ ghé vào bên tai hắn nói: "Trạch ca ca, là Nhan Nhan đã đánh chạy cái người xấu muốn bắt anh đi a, Nhan Nhan có phải rất tuyệt hay không?"

Sự tin tưởng vững chắc trong nội tâm của Hồ Thiên Trạch qua nhiều năm như vậy bắt đầu dao động.

Đồng Nhan cũng không biết nội tâm đang loạn lên của Hồ Thiên Trạch, đi vòng quanh đám người ngã thành hình chữ "Gạo"một vòng, nàng từ tám cánh tay kia tìm ra tay trái của Trương Dương, giày sandal cùng dùng lực đạp lên.

Một loại tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết heo vang lên, Đồng Nhan lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Hình phạt của trường học đưa ra quá nhẹ, cô vốn tính toán sau khi thi cấp ba chấm dứt liền tìm cơ hội bù thêm. Không nghĩ đến Trương Dương nhanh như vậy liền tự đưa mình đến cho cô tẩn, vừa lúc triệt để giải quyết cái cọc ân oán này.

Đạp lên bên cạnh dùng lực nghiền vài cái, nàng nhìn về phía Hồ Thiên Trạch, trong thanh âm mang theo sự bình tĩnh:

"Anh kỳ thật biết Trương Dương đang nói dối."

Hồ Thiên Trạch không có phủ nhận.

Đồng Nhan nói tiếp: "Nhưng anh không biết Trương Dương vì cái gì mà muốn trộm ban phí để vu oan cho tôi ư."

Ánh mắt hẹp dài của Hồ Thiên Trạch nhìn về phía cô, bên trong đó là thứ phức tạp mà cô xem không hiểu.

Đồng Nhan cũng lười hiểu.

"Hắn cùng anh giống nhau, đều muốn xả giận cho Đồng Thiến."

"Hồ Thiên Trạch, vị huynh đệ này của anh tính thưởng thức cũng đồng dạng kém như anh ha, đều thích cái đóa giả mù sa mưa bạch liên hoa Đồng Thiến kia."

Thành công nhìn đến đáy mắt khϊếp sợ của Hồ Thiên Trạch, Đồng Nhan hài lòng nhếch môi cười.

"Hôm nay tôi tại đây nói rõ ràng một lần nữa: Hồ Thiên Trạch, Trương Dương, các người thích Đồng Thiến, muốn lấy lòng chị ta, đó là chuyện của nhóm các người, đừng có suy nghĩ dùng tôi để đi lấy lòng chị ta."

"Còn có, một chuyện cuối cùng.

Hồ Thiên Trạch, trước kia đúng là tôi từng thích anh, còn bây giờ đã là chuyện đã qua. Anh yên tâm, về sau tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ dây dưa gì với anh nữa, gặp lại liền làm như không quen."

Rốt cuộc cũng nói rõ ràng.

Đồng Nhan thở một hơi dài nhẹ nhõm, đang định rời đi, Hồ Thiên Trạch mở miệng:

"Cô... Khí lực lớn như vậy?"

Đồng Nhan một trận động tác xoay người.

Không đợi cô nói cái gì, người bên cạnh xem được toàn bộ quá trình Tống Minh Nhạc trước một bước mở miệng: "Đương nhiên, Đồng Ca của chúng tôi chính là uy vũ như thế!"

"Tiểu Minh!"

Đồng Nhan nhíu mày, cùng những người này trả muốn lằng nhằng cái gì.

"Đi."

Tống Minh Nhạc như ở trong mộng mới tỉnh, nhặt túi sách lên, cùng con túi bảo bối của Đồng Ca bỏ vào xe, đẩy xe đạp bước nhanh đuổi theo.

Đi thẳng ra một khoảng cách xa xa, Tống Minh Nhạc rốt cuộc phản ứng kịp.

"Đồng Ca, tui không nhìn lầm đi? Bà vừa rồi đánh Hồ Thiên Trạch?"

Đồng Ca trời sinh thần lực, điểm ấy nàng từ sơ tam* năm ấy bị Đồng Ca vừa mới lên sơ nhất*một chân đạp bay, từ lúc đó liền quỳ gối dưới váy Đồng Ca.

*Sơ tam bên đó tương đương với lớp 9 bên mình, tương tự như sơ nhất = lớp 7

Sơ trung ba năm, khí lực của Đồng Ca từng năm một càng ngày càng lớn.

Từ lúc mới vừa vào học miễn miễn cưỡng cưỡng lấy 1 chọi 5, đến bây giờ thoải mái chọi 10.

Đồng Ca vừa rồi 1 đánh 4, cô một chút cũng không kinh ngạc. Thứ khiến cô kinh ngạc là Đồng Ca vậy mà ra tay với Hồ Thiên Trạch, đây chính là chàng trai mà cô ấy(ĐN)từ nhỏ liền thích đó!

Cả đoạn đường này Đồng Nhan đều yên tĩnh, cũng là đang suy nghĩ về việc này.

Đánh Hồ Thiên Trạch, cônkỳ thật có điểm hối hận.

Hồ Thiên Trạch bối cảnh rất không phải bình thường, Hồ gia tại vốn là xếp thứ hạng đầu, đế đô bên kia cũng có thể kéo quan hệ, mà bản thân của hắn càng là đại ca ở Dục Anh.

Hôm nay chọc hắn, chỉ sợ trước kế tiếp kì thi cấp ba lần này, cuộc sống ở trường học của cô cũng sẽ không yên tĩnh nổi.

Kiếp trước nàng chính là một người có tính tình khá là bạo, rất lâu đều sẽ thượng đầu. Tuy rằng chết đi ở trong vòng ngọc ngốc rất nhiều năm, góc cạnh cũng bị bào mòn đi không ít, nhưng bản tính trong lòng cũng không có thay đổi.

Trước ở trong trường học gắng nhẫn nhịn, cô đã rất khó chịu, vừa rồi Trương Dương lại khıêυ khí©h, liền nhịn không được nữa.

Chính mình hối tiếc, nghe được câu nói của Tống Minh Nhạc, cô theo bản năng gật đầu: "Đúng a, đánh!"

Tống Minh Nhạc tràn đầy kinh hỉ: "Đồng Ca, rốt cuộc thì bà cũng giải đươc cái độc Hồ Thiên Trạch rồi!"

Tống Minh Nhạc mặt mày không chút nào che giấu vui sướиɠ lây sang cả Đồng Nhan, cô đột nhiên nghĩ thoáng.

Vừa rồi tình huống kia, không ra tay thì cô phải chờ bị khi dễ sao?

Đánh đều đã đánh, suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì.

Đồng Nhan lộ ra thoải mái mà tươi cười, "Trước kia là tui đúng là mắt mù, lại đi thích một tên tra như thế."

Tống Minh Nhạc chân tâm vì Đồng Ca nhà mình mà cao hứng, một phen ôm chầm bả vai nàng, chủ động đề nghị: "Bên cạnh nhà tui mới mở một nhà hàng lẩu Tứ Xuyên, mỗi lần đi ngang qua đều ngửi được mùi vị đó đều cảm thấy ngon. Vì chúc mừng Đồng Ca gặp lại ánh sáng, chúng ta đêm nay ăn lẩu?"

"Ăn lẩu ư?"

Đồng Nhan không khống chế được chảy nước miếng. Làm ma những kia năm, cô bị bắt cột vào bên người Đồng Thiến, theo trải qua nhiều loại bữa ăn, mặt trên các loại mỹ thực thấy được lại không ăn được, đều làm cho cô thèm đến hỏng rồi.

Đang chuẩn bị gật đầu đáp ứng, bụng bị một cổ nóng ý chảy xuôi, Đồng Nhan bước chân cúi xuống.

"Hôm nay là ngày đặc thù, không thể ăn cay."

Tống Minh Nhạc mấy giây liền hiểu: "Thế để sau vậy."

Đồng Nhan gật đầu, nói chuyện công phu hai người chạy tới nơi rất gần tiểu khu củaĐồng gia.

Nhìn cách đó không xa là một tiểu khu biệt thự xa hoa phong cách Châu Âu, Đồng Nhan theo bản năng nhíu mày.

Suy nghĩ ba giây, cô nhìn về phía cố Minh Nhạc: "Tiểu Minh, giúp tui một việc, sau khi chấm dứt liền cho bà xem thứ tốt."

________________

Hihi tui đã quay trở lại rồi nè ✧◝(⁰▿⁰)◜✧ mặc dù lịch ra cx ko thể cố định đc đâu tại vì lúc nào rảnh t mới làm đc cơ 😢 tại edit một chương cx mất tầm 3 tiếng lận TvT..... Mặc dù là đọc có tí là hết chương là sự thật ( ≧Д≦)

Nhg mà t vẫn edit nhá ko có drop đâu ಥ‿ಥ mà có thì t cx sẽ báo trc á (人 •͈ᴗ•͈)

Các bạn nhớ bình chọn cho truyện của mình nha ~

Ái nị~

(人*´∀`)。*゚+

4/10/2021