Chương 49: Không Giống Có Thể Dễ Dàng Khoan Dung Độ Lượng Với Cặn Bã

Vốn tưởng rằng Lưu Diệc Khả là cô gái có ngoại hình và khí chất xuất chúng nhất trong số bọn họ, nhưng so với phong thái của thiếu nữ này thì một nửa cũng không bằng.

Diệp nữ đế đi ngang qua mẹ con Lưu Diệc Khả đang trợn mắt há mồm, hình như vẫn luôn không để ý đến thái độ của cô ta, lễ phép đưa tay về phía Lăng Nhược.

"Xin chào tiền bối Lăng, tôi là Diệp Tinh Quang, người mẫu mới chính thức của KM."

Nữ đế Diệp duỗi ngón tay chỉ về phía Lưu Diệc Khả: "Còn cô, một thứ hàng giả cũng xứng để ngồi vào chỗ của tôi?"

Trong nháy mắt, cả căn hộ đột nhiên rơi vào bầu không khí vô cùng im lặng.

Lăng Nhược xụ mặt bắt tay cô, vừa nghĩ đến lời mẹ con Kiều Lệ nói lúc nãy, không có chút thiện cảm nào đối với ngoại hình tuyệt hảo của cô gái này.

Cô ta cho rằng Diệp Tinh Quang tùy hứng từ bỏ cơ hội của KM, bây giờ lại đổi ý, đơn giản là vì không hài lòng việc trình độ của mình lại bị chị gái thay thế.

Là do cô tự không biết nắm bắt cơ hội, về sau mới biết vì tùy hứng mà bỏ lỡ mất cái gì!

Cô ta hy vọng rằng cô gái này có thể rút kinh nghiệm từ bài học này, về sau sẽ không lặp lại chuyện có ván bài tốt mà lại không biết chơi nữa.

"Cô Diệp, cơ hội trước giờ chỉ có một."

Lăng Nhược trả lời một cách không biết là thật hay giả, Diệp Tinh Quang lập tức đoán được điều gì đó.

"Tiền bối Lăng, tôi có thể hỏi một chút là Kiều Lệ đã nói gì với chị không?"

"Diệp Tinh Quang, cô đừng quá đáng! Đây là quyết định của Lăng Nhược với người đại diện. Cô không có quyền chõ mồm vào!"

Kiều Lệ nắm tay con gái lại, bàn tay không kìm chế được mà run rẩy, lớn tiếng ngắt lời cô, ánh mắt nhìn Diệp Tinh Quang có chút dữ tợn.

Bà ta đã sắp xếp cục diện này chính là vì để cho Diệp Hành Quang nhận ra số phận của chính mình, ai bảo mệnh của cô ta hèn hạ, ít phúc như vậy làm gì!

Diệp Tinh Quang cả đời này chỉ có thể làm một người bình thường ở tầng lớp thấp nhất, làm người thấp kém nhất, không xứng đáng để leo lên cao chứ đừng nói là có một tương lai tốt đẹp!

Nhưng Diệp Tinh Quang này chính là cái thứ không bao giờ chịu thua, bây giờ còn cả gan dám không phục sự khống chế của bà ta.

"Làm sao, con gái bà giẫm lên lưng tôi tiến vào công ty KM, còn dùng danh nghĩa của tôi để chà đạp tôi. Tôi dường như không thể có lòng khoan dung độ lượng với cặn bã được."

"Tôi không mượn danh nghĩa của cô, tôi là quang minh chính đại tiến vào."

Lưu Diệc Khả từ trước đến này luôn là một người kiêu ngạo, sao có thể chấp nhận sự thật này.

Lại có thể nói dối không chớp mắt như vậy.

"Vậy sao? Một người bị công ty KM loại một vòng, cô còn nói với tôi là quang minh chính đại?"

Diệp Tinh Quang đã vạch trần ngọn nguồn của cô ta một cách không thương tiếc, mặt của Lưu Diệc Khả đỏ bừng lên, trừng mắt nhìn cô gái trước mặt.

"Diệp Tinh Quang!"

Lúc này ánh mắt của mọi người xung quanh Lưu Diệc Khả đã không hợp lý.

Thay thế? Một vòng loại? Giẫm lên lưng người khác tiến vào?

Nội tình cũng quá sâu sắc rồi!

Lăng Nhược đã hiểu sơ sơ những gì đang xảy ra trước mắt, nhưng vẫn không thay đổi quyết định của mình.

Đối với cô ta, một người từ bỏ cơ hội một cách tùy tiện. ngay cả cha mẹ ruột cũng không nhận chắc chắn là một người nhân cách không ra gì, chặng đường về sau sẽ không lâu dài.

"Nội bộ công ty chúng tôi sẽ giải quyết những chuyện mà cô nói, bây giờ mời cô Diệp rời khỏi."

Kiều Lệ biết chắc chắn là cục diện như thế này, trên mặt hiện lên ý cười vì thực hiện được ý đồ xấu.

Bà ta hiểu rất rõ Lăng Nhược, cho nên mới nói những chuyện không vẻ vang của Diệp Tinh Quang trước mặt Lăng Nhược, gây mất ấn tượng đầu tiên của Lăng Nhược về Diệp Tinh Quang.

"Nếu tiền bối Lăng Nhược cứ khăng khăng như vậy, tôi không ép buộc chị nữa."

Diệp Tinh Quang không phải là dạng có chết cũng không đổi ý, quay người rời khỏi căn hộ của người mẫu.

Trước khi đi, người đó còn nói một câu.

"Tôi dám cá, trong vòng hai ngày sau mấy người sẽ hối hận."

Kiều Lệ không đồng ý điều này, cười khinh bỉ nói: "Cô ta là một người có số mệnh hèn hạ như vậy, đời này đừng có hy vọng hão huyền, nhất định chỉ là thứ cho mọi người giẫm lên."

Còn làm cho người ta hối hận? Thật là nực cười đến cực điểm!

______________________