Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Vào Hào Môn. Hệ Thống Kiểm Soát Khí Chất

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đúng là oan gia ngõ hẹp, người xếp hàng trước Khấu Thu trùng hợp lại chính Khấu Nguyên, Khấu Manh Trân, còn có Cẩu Chỉ Xảo.

Khấu Thu thản nhiên nói: “Cô ta cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi.”

Vật họp theo loài, người phân theo đàn. Khấu Manh Trân cùng Cẩu Chỉ Xảo đều xinh đẹp, tâm cao khí ngạo. Ngày thường đều đi cùng nhau, quan hệ giống như chị em thân thiết.

Sáng nay, Cẩu Chỉ Xảo chịu uất ức còn nghẹn lại trong lòng. Giờ nhìn thấy Khấu Thu trong lòng sớm đã nghĩ ra trăm ngàn cách để hắn mất mặt.

“Manh Trân, cậu ta chính là anh bạn?”

Khấu Manh Trân chỉ khẽ cười không trả lời. Khấu Nguyên lại xen vào nói: “Đúng vậy, sống hơn mười mấy năm mới lần đầu tiên nhìn thấy người anh này.”

Cẩu Chỉ Xảo là hoa hậu giảng đường. Nơi cô ta đến luôn hấp dẫn tầm mắt người khác. Lúc này trong căn tin, rất nhiều người đều ngắm nhìn cô ta. Khấu Nguyên vừa nói ra câu này, không ít nữ sinh bị tướng mạo Khấu Thu hấp dẫn liền biến thành xem thường. Không quản ở đâu, thân phận tư sinh tử luôn bị người khác xem thường.

Khấu Thu cũng không giải thích, mặc kệ bọn họ nói gì thì nói.

Cơ Chi nhíu mày, tiến lên. Hắn vốn định giúp Khấu Thu nói mấy câu, chỉ có điều bị đối phương ngăn cản, đưa dĩa ăn cho hắn, thấp giọng thì thầm bên tai hắn vài câu.

Khấu Manh Trân thấy hắn nhỏ giọng, lo lắng thì thầm khe khẽ bên tai Cẩu Chỉ Xảo: “Anh ta sẽ không nói xấu bạn đi, Chỉ Xảo.”

Nam sinh giống như Cơ Chi, đa số nữ sinh trong học viện đều tồn tại lòng ái mộ. Giờ nghĩ đến Khấu Thu có khả năng nói xấu thanh danh mình, Cẩu Chỉ Xảo sao có thể từ bỏ ý đồ.

Cô nàng trừng Khấu Thu, cặp mắt đẹp kia giống như phun ra lửa: “Khấu Thu, thức thời thì rời khỏi đây ngay.”

Khấu Thu nghiêng đầu nhìn cô nàng.

“Anh à, đừng quá đáng.” Giọng Khấu Manh Trân ôn nhu vang lên: “Sao anh có thể nói xấu Chỉ Xảo với anh Cơ Chi đâu?”

Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, không ít âm thanh khe khẽ truyền tới: “Rốt cuộc cũng chỉ là tư sinh tử, một chút quy củ đều không có.”

“Đúng vậy, chị Chỉ Xảo tốt như vậy, thế nhưng còn bị người nói ra nói vào.”

“Đúng là thói đời ngày sau, giờ một con chó con mèo ngoài đường cũng có thể bước vào hào môn.”



Khấu Manh Trân nghe những lời này, trên mặt lướt qua tia đắc ý. Cô nàng thấy Khấu Thu không nói gì, ánh mắt lóe lên vài phần khinh miệt. Ngày hôm qua mày không phải rất nhanh mồm nhanh miệng sao, giờ thì hết đường chối cãi.

Khấu Thu nhìn thoáng qua phía trước, đột nhiên xoay người rời đi.

Cố tình Khấu Manh Trân lại đang diễn tuồng một bộ thay bạn tốt giảng đạo nghĩa, nhíu mi. Bộ dạng yểu điệu giống một bạch liên hoa yếu đuối. Đại bộ phận nam sinh đều bị kí©h thí©ɧ lên tâm tình thương tiếc: “Anh à, sao anh lại không xin lỗi Chỉ Xảo mà lại rời đi a.”

Không ít người đi theo sôi nổi phụ họa.

Khấu Thu không đáp lại, chọn một vị trí ngồi không tồi bước đến.

Khấu Manh Trân còn muốn nói gì đó. Lúc này, Cơ Chi bước tới, mở miệng: “Cậu ta không nói xấu người khác.”

Khấu Manh Trân không ngờ Cơ Chi thế nhưng lại đứng về phía Khấu Thu, đôi mắt ngấn nước nhìn chăm chú vào hắn: “Chào anh, Cơ Chi. Nhưng anh ấy đúng thật là làm sai. Sao anh lại có thể thay ảnh che giấu chuyện ảnh nói xấu Chỉ Xảo.”

Cẩu Chỉ Xảo nâng cằm lên, đôi mắt ngấn lệ, dường như đang chịu phải ủy khuất rất lớn.

Nhìn đám người chung quanh, một đám đều thay cô nàng bênh vực kẻ yếu. Cơ Chi chỉ đi lướt qua người Khấu Manh Trân, thuận mồm nói một câu: “Mấy người nghĩ nhiều quá. Khấu Thu chỉ nói cậu ta giữ chân các người lại, để tôi đi lấy hai phần gan ngỗng cuối cùng thôi.”

Cẩu Chỉ Xảo sửng sốt, mọi người lúc này mới chú ý đến. Cơ Chi không biết từ lúc nào đã chen ngang đến phía trước lấy hai phần gan ngỗng cuối cùng đi mất tiêu.

Không gian bỗng nhiên nồng đậm không khí xấu hổ.

Khấu Thu cầm dĩa thức ăn Cơ Chi đưa, nhìn thoáng qua ba người ở trung tâm trận xấu hổ, nhẹ nhàng nói: “Mấy người cảm thấy mình quan trọng hơn gan ngỗng sao.”

Não bổ là bệnh, phải trị.

Cẩu Chỉ Xảo là một người kiêu ngạo, tất nhiên là lập tức giận dữ rời đi. Khấu Manh Trân đuổi theo, Khấu Nguyên trừng mắt người ngồi yên trên ghế một cái, sau đó cũng đi ra căn tin.

Khấu Thu chuyên tâm ăn cơm.

Cơ Chi thuần thục linh hoạt dùng dao nĩa: “Đáng tiếc không có whiskey. Loại gan ngỗng mỹ vị này chỉ có whiskey mới có thể nổi bật lên độ ngon của nó.”

Khấu Thu không nghiên cứu nhiều về rượu, nên không tiện phát biểu đánh giá.

“Đúng, cậu không lấy sách giáo khoa, sao làm bài tập?”

Khấu Thu ngừng lại, sao lại quên việc này chứ.

Hắn nhìn Cơ Chi, ánh mắt bỗng nhiên tỏa sáng, nóng rực.

Cơ Chi tự dưng cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình giống y như nhìn gan ngỗng.

“Trước đó, cậu có nhắc tới whiskey.” Khấu Thu mở miệng nói: “Ngày mai tôi có thể mang tới cho cậu một chai.”
« Chương TrướcChương Tiếp »