Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Vào Hào Môn. Hệ Thống Kiểm Soát Khí Chất

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khấu gia là quân nhân thế gia. Tướng mạo bọn họ thích nhất chính là cao ngạo, lãnh ngạnh. Khấu Thu nhìn bản thân trong gương, lắc đầu. Thân thể này quá nhỏ gầy, dù hệ thống có cường đại đến đâu cũng chỉ có thể căn cứ tình huống hiện thực mà làm chút thay đổi. Hiện tại hắn chỉ mới 17-18 tuổi, gương mặt chưa hoàn toàn trở nên góc cạnh nổi bật. Gương mặt nhìn bầu bĩnh, nhu hòa, nếu vậy thì -

"Ta muốn xây dựng hình tượng thanh niên yêu đọc sách."

Hệ thống: "Đã nhận được! Điều động khí chất bên ngoài phù hợp điều kiện hắn lẳng lặng đứng đó, mang lên đôi kính gọng tơ vàng tôn lên làn da trắng nõn. Dù ở trong hoàn cảnh ác liệt nhất, nhưng mỗi khi có gió thoảng qua liền nổi lên một vòng lốc xoáy, giống như một đóa hoa sen trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn."

Mỗi khi hệ thống khi đọc một chữ, khí chất bên ngoài Khấu Thu liền thay đổi một phần. Không nhìn cái miêu tả buồn nôn kia, Khấu Thu cắn răng chịu đựng nghe hệ thống đọc chữ cuối cùng.

Lần thứ hai mở mắt ra, nhìn người trong gương. May mà giờ tâm trí Khấu Thu đã đủ kiên định, nhưng cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi. Người gầy yếu khô héo trước kia đã không thấy, thiếu niên trong gương mang theo gọng kính tơ vàng, hào hoa phong nhã, anh tuấn thanh lãnh, làm người dễ dàng tâm sinh yêu thích.

Nhưng....

Khóe miệng Khấu Thu vừa nhếch, ngón tay chỉ lên vòng lốc xoáy nhỏ trên trán không ngừng lên xuống: "Đây là cái gì?"

Hệ thống: "Đây là trình độ miêu tả giống nhất mỗi khi có gió thổi qua liền nổi lên một vòng lốc xoáy, giống như một đóa hoa sen trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn."

Khấu Thu mặc dù đang cười, nhưng hàn ý trên mặt lại đủ để ngưng tụ thành một tầng băng nhỏ: "Ta không cần cái đặc hiệu ngu ngốc này."

Hệ thống không lên tiếng.

Giả chết đúng không.

Khấu Thu cười lạnh một tiếng, nhìn vòng lốc xoáy không ngừng lên cao xuống thấp trong gương, đẩy gọng kính: "Không bỏ đi, ta cam đoan đây là lần cuối cùng ta sử dụng ngươi."

Hệ thống giãy dụa một phen, cuối cùng vẫn tâm không cam tình không nguyện mà bỏ đi đặc hiệu kia cho hắn. Dù sao trong kho tàng, nó còn có hơn một vạn loại miêu tả còn chưa có dùng. Nếu Khấu Thu không cần nó nữa, chẳng khác nào bỏ phí.

Bề ngoài không có vấn đề, Khấu Thu chuẩn bị đi tắm một cái. Nhưng ngay khi đi ngang qua quạt điện, Khấu Thu đột nhiên dừng bước lại, giật giật chóp mũi: "Sao có mùi gì đó lạ lạ?" Hắn nhớ rõ trong phòng mình không có trồng hoa cỏ gì.

Một phòng hơn 3 mét vuông, dạo qua một vòng. Rốt cuộc, Khấu Thu cũng tìm được ngọn nguồn - không phải là hoa cỏ, không phải nước hoa, mà chính là từ người hắn tỏa ra. Đó là từ trong da thịt hắn tự nhiên mà tỏa ra mùi hoa sen thơm ngát.

Khấu Thu thầm hút một hơi: "Ngươi tốt nhất là giải thích cho ta một chút."

Hệ thống: "Đây là trình độ miêu tả giống nhất mỗi khi có gió thổi qua liền nổi lên một vòng lốc xoáy, giống như một đóa hoa sen trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn."

"Không phải ta đã nói ngươi bỏ nó đi rồi hay sao?"

Hệ thống: "Ta chỉ có thể bỏ đi đặc hiệu, nhưng bản chất trong lời văn lại không có quyền hạn sửa chữa. Cho nên ta tuy có thể bỏ vòng lốc xoáy, nhưng ý đồ cuối cùng của tác giả chính là tạo ra cảm giác giống như một đóa hoa sen trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn."

Khấu Thu ẩn ẩn có một loại dự cảm không hay: "Cái đó và mùi hương trên người ta có quan hệ gì?"

Hệ thống: "Hoa sen là thật thể, ta không có khả năng biến ngươi thành hoa sen, cho nên liền dùng phương pháp thay thế để người khác liên tưởng đến, chính là mùi hương."

Khấu Thu: "... Nói cho ta biết, qua vài ngày cái mùi này sẽ biến mất, đúng không."

Hệ thống: "Ngươi đúng là khờ, mùi hoa sen tất nhiên khi đến lần tiếp theo ngươi điều chỉnh sẽ tự động biến mất.""

Khấu Thu: "..."

Muốn bóp chết nó thì làm thế nào bây giờ!

Chỉ có điều, hiện tại không phải là thời điểm đùa giỡn, Khấu Thu chỉ có thể thỏa hiệp. Dù việc này không như ý lắm, nhưng không thể không nói, bề ngoài hiện tại của hắn rất tốt, dễ dàng lấy được thiện cảm từ người khác. Giấu đi sự sắc bén, còn có loại khí chất thanh lãnh không làm người nào liên tưởng đến từ tư sinh tử.

Hắn mở tủ quần áo lấy ra một cái quần bò, dùng bàn ủi cẩn thận ủi thẳng cho đến khi không còn một nếp nhăn nào, dù thể hắn vẫn không hài lòng. Buổi tối trộm chạy tới phòng bếp, mở vòi nước giặt qua một lần nữa, cho đến khi rách da tay, phai màu quần mới thôi.

Ngươi nói cái gì? Vì cái gì không đi mua một cái mới, Khấu Thu liền ha hả. Đương nhiên là vì để xứng với khuôn mặt này. Còn gì sánh bằng khi một thiếu niên anh tuấn thanh lãnh phối hợp với một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần bò đơn giản. Không phải càng làm người khác tâm sinh thương tiếc hơn sao?

Khấu Thu nhìn đồng hồ. Đã qua mười hai giờ, hơn ba mươi mấy giờ nữa, người Khấu gia sẽ đến.

Tháo mắt kính xuống, Khấu Thu nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Đã lâu không gặp, cha."

Đã lâu không gặp, Khấu gia.
« Chương TrướcChương Tiếp »