Chương 24

Thủy Sam vẫn cảm thấy mình rất nghèo nàn vốn từ. Câu chuyện này nghe qua thật sự rất nhàm chán.

Khấu Thu thản nhiên nói: “Mấu chốt không phải ở bản thân câu chuyện. Thầy không biết, Alice tựa như tinh linh bị một con chim ngậm trong miệng bay đi. Đáng tiếc cô ta bay lượn được, tất cả là nhờ con chim đó. Tôn nghiêm cùng hiện thực đau khổ giãy dụa, tuyệt vọng chính là khi cô ta ở trạng thái bình thường.”

Đương Khấu Thu nói đến câu ‘tinh linh bị một con chim ngậm trong miệng bay đi’. Thủy Sam giống như nghĩ tới điều gì, hơi cúi đầu. Nhưng hắn nhanh chóng khôi phục tâm tình, một bên nhìn Khấu Thu, trong mắt khẽ âm u. Dù có rơi xuống, hắn cũng sẽ kéo theo đứa bé này cùng rơi xuống địa ngục.

Khấu Thu đương nhiên không biết mình thuận miệng nói một câu chuyện lại khiến cho độ biếи ŧɦái người bên cạnh tăng lên theo cấp số nhân. Lướt qua các nhân tố thượng vàng hạ cám, thật ra hắn thích câu chuyện này chủ yếu do vở kịch này chỉ có 8 màn. Kịch bản chỉ có hai trang, nhìn qua nhanh – gọn – lẹ. Còn có tính triết lý cao, rất thích hợp dùng để tăng độ trâu bò của bản thân lên.

Đơn giản mà nói, chính là dùng để trang B.

Trang B: ra vẻ đạo mạo, có học vấn

Ban A, chỗ ngồi thứ ba trống rỗng. Chuyện xảy ra với Cẩu Chỉ Xảo làm tất cả người trong ban bị vây trong một bầu không khí đê mê. Nhưng bọn hắn lại kiềm nén không được tâm tính thiếu niên, nhịn không được thảo luận ai là người gϊếŧ hoa khôi của ban.

Có người nói là cuồng theo dõi trên đường. Có người nói là ăn xin trước cổng trường. Còn có người nói hung thủ khẳng định ở trong trường, nói không chừng chính là một học sinh bình thường nào đó. Cho đến khi Trần Vân vào lớp, bàn tán mới nhanh chóng chấm dứt.

Trần Vân vẫn giống như thường ngày mặc một bộ váy màu đen. Vành mắt cô ta đen một vòng, hiển nhiên ngủ không ngon giấc: “Cô tin là các em đều biết, không cần cô nói nhiều. Gần đây tan trường phải có người nhà đến đưa đón, phía nhà trường sẽ tan học trước nửa tiếng. Ngoài cái này ra, các em phải phối hợp với cảnh sát điều tra lấy chứng cứ. Được rồi, chúng ta bắt đầu vào tiết.”

Cơ Chi chép xong bài trên bảng, nhỏ giọng hỏi Khấu Thu đang xem tạp chí: “Cậu sao đến trường được vậy? Tôi nhớ là sáng nay có thấy xe nhà cậu, nhưng chỉ có Khấu Manh Trân cùng Khấu Nguyên ra thôi.”

Khấu Thu: “Đi nhờ xe.”

Cơ Chi nghe xong nhíu mày: “Chắc chắn là bọn Khấu Manh Trân cố ý bày trò. Nếu không sau này cậu ngồi xe với tôi, chúng ta có thể cùng đến trường.”

Khấu Thu cự tuyệt nói: “Không cần, lần sau tôi theo kịp bọn họ là được.”

Cơ Chi: “Cậu lại không thích gặp bọn họ, hà tất phải ngồi cùng một xe.”

Khấu Thu: “Ghê tởm chết bọn họ.”

“…”

Hoạt động buổi sáng hằng ngày của Khấu Thu chính là xem tạp chí một lát, sau đó ngủ. Giữa chừng nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt, nháy mắt liền đến giờ nghỉ trưa. Hắn quay đầu nói với Cơ Chi: “Tôi có hẹn rồi. Hôm nay không đi ăn với cậu được.”

Cơ Chi gật đầu: “Cần đem về một phần không?”

Khấu Thu cũng không già mồm cãi láo: “Hai phần chân gà nướng.”

Cơ Chi một bên đi một bên nghĩ. Khấu Thu gần đây dường như rất thích ăn gà a.

Phòng tập luyện, 12 giờ.

Khấu Thu đến đúng giờ. Giữa trưa đại đa số người đều đi nghỉ ngơi, vì giữ tính bí mật mang lại cảm giác mới mẻ cho người xem nên màn đều phủ xuống. Đèn chiếu mờ mờ, chỉ có vài diễn viên chính còn đang tập trên sân khấu.

Xuyên thấu qua ánh sáng mỏng manh, Khấu Thu cuối cùng nhìn thấy Mặc Vấn đang ngồi trên hàng ghế cuối. Hiển nhiên, đối phương cũng nhìn thấy hắn.

Khấu Thu đi tới, ngồi bên cạnh hắn.

Trên sân khấu, đang diễn đến màn xung đột nhất. Juliet vô cùng thương tâm chất vấn: “Romeo, Romeo vì cái gì chàng lại là Romeo đâu.”

Nhân vật chính diễn rất hay, trong mắt thậm chí còn có nước mắt ngấn lên.

“Anh thấy sao?”

Mặc Vấn ăn ngay nói thật: “Câu chuyện vứt đi, tình tiết nhàm chán cùng ngu ngốc, cũng không tệ lắm.”

“Xem ra anh đã mất hết lãng mạn cùng tình cảm rồi.”

Mặc Vấn đột nhiên nói: “Pháp y đã khâu lại thi thể người chết.”

Khấu Thu: “Đó là một công trình to lớn.”

Mặc Vấn: “Đúng thật không dễ dàng gì. Nhưng dù sao cũng đã hoàn thành, chỉ là thiếu một khối xương.”

Khấu Thu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên: “Tôi nghĩ mình biết nó ở đâu.”

“Tôi nghĩ mình biết nó ở đâu.”

Trong bóng đêm, những lời này lại bất ngờ vô cùng rõ ràng.

“Trước đó hai ngày, có học sinh ở rừng cây trong trường phát hiện ra một khối xương người dính máu. Anh có thể đi điều tra xem.”

Mặc Vấn trầm giọng nói: “Sao cậu dám khẳng định nó chính là của Cẩu Chỉ Xảo?”

Khấu Thu cười khẽ, giọng nói mang theo vài phần trào phúng: “Anh tin là trùng hợp sao?”

Mặc Vấn không nói. Làm một cảnh sát, trách nhiệm của hắn chính là nghi ngờ mỗi lần ngẫu nhiên, mỗi một lần trùng hợp. Tất nhiên hiện giờ cũng không tin.