Chương 27

Ông chú không chút nghĩ ngợi nói: “Gói bưu chính trong nước.”

“… Tên này nghe qua hình như không nhanh lắm.”

Ông chú ngẩng đầu lên, oán giận: “Chú một bó tuổi to còn có thể lừa cháu sao. Tin chú đi, dùng ‘gói bưu chính trong nước’ tựa như tên lửa ‘bùng’ một tiếng liền tới.”

Khấu Thu nhìn ông chú cầm túi ni lông niêm phong trong một cái hộp giấy, giao tiền. Sau khi bước ra, hắn ngẩng đầu nhìn trời, không hiểu vì sao lại có cảm giác như mới bị lừa.



Lần thứ hai nhìn thấy Mặc Vấn, là ba ngày sau đó. Hắn vẫn ngồi trên chiếc xe đó đứng ở một bên cổng trường. Ánh mắt có vòng thâm quầng, trên người còn nồng đậm mùi thuốc lá. Chắc là mấy ngày nay đều không ngủ ngon giấc.

Nói ra, Khấu Thu rất kinh ngạc. Hắn cho rằng Mặc Vấn sau khi nhận được đồ sẽ đến gặp hắn ngay. Không ngờ đến ba ngày sau đó mới thấy mặt.

Sau khi lên xe, hai người đều trầm mặc không nói. Cuối cùng Mặc Vấn mở miệng trước: “Khối xương kia không tìm thấy.”

“Không tìm thấy?”

Mặc Vấn trầm giọng nói: “Mấy ngày trước tôi có tìm đến đồn công an mà các học sinh đến báo án. Người ở đó nói, đêm đó đồ vật đưa tới đã biến mất không thấy tăm hơi.”

Khấu Thu giật mình, kịp phản ứng: “Anh không nhận được đồ tôi gửi đến sao?”

“Cái gì?”

Hắn nói lại một màn ngày hôm đó một chút.

Mặc Vấn nghiêm túc nói: “Gặp tình huống này, cậu nên trực tiếp gọi điện cho tôi mới đúng.”

Khấu Thu nhướng mày: “Muốn gọi được điện thoại trước tiên phải có số điện thoại.”

Mặc Vấn trầm mặc một chút: “Tôi quên.”

Hai người xuống xe hướng đến phòng giao nhận. Khấu Thu đột nhiên nói: “Có thể lại bị trộm đi nữa hay không?”

Mặc Vấn lắc đầu: “Không. Nếu cố ý lén lấy ra để tặng cậu, không cần thiết phải đến lấy lại. Đến hỏi thử nhân viên nào phụ trách việc giao hàng.”

Trong phòng giao nhận, ông chú đang ngồi đối diện với chiếc TV trắng đen nhỏ, xem đến hứng thú nồng hậu. Nhìn thấy Khấu Thu liền vẫy vẫy tay: “Lại đến gửi đồ.”

Khấu Thu: “Tôi đến là muốn hỏi, nhân viên phụ trách chuyển phát nhanh mấy hôm trước là ai.”

Ông chú vui tươi hớn hở nói: “Còn chưa có giao hàng, nào có nhân viên chuyển phát nhanh.”

“…”

“…”

Khấu Thu thầm hút một hơi thật sâu: “Giờ đồ ở đâu?”

Ông chú đứng lên, đi ra đằng sau giá hàng lấy xuống một cái hộp: “Nha, đây này.”

Khấu Thu cầm lên chuẩn bị đi ra.

Ông chú vội vàng nói: “Cháu không gửi nữa?”

Khấu Thu chỉ chỉ Mặc Vấn: “Anh ta chính là người nhận hàng.”

Ông chú sửng sốt một chút, sau đó vỗ vỗ bả vai Khấu Thu: “Thấy không, chú đã nói mà. Gói bưu chính trong nước rất là nhanh, còn chưa có giao hàng liền tới nơi. Có phải có cảm giác giống như ngồi tên lửa hay không?”

Cười gượng hai tiếng, thấy không có người đáp lời, ông chú có chút ngại ngùng gãi gãi đầu: “Nói thật, gần đây người sử dụng gói bưu chính trong nước quá ít. Cho nên đều là gom 7-8 cái mới giao hàng.”

Chẳng trách ngày đó ông chú này đẩy mạnh tiêu thụ bưu chính trong nước đến vậy: “Tôi là người thứ mấy?”

“Đầu tiên.”

Khấu Thu yên lặng cầm lấy hộp giấy nhét vào tay Mặc Vấn, xoay người rời đi.

Chiều, Mặc Vấn cố ý đến đón Khấu Thu.

Một đường nhanh như điện chớp. Cuối cùng đến trước cửa nhà, Khấu Thu nhìn đồng hồ, vừa tròn 1/4 mặt đồng hồ.

Trước khi đi, Mặc Vấn đưa cho hắn một tờ giấy, bên trên viết một chuỗi số điện thoại, thuận tiện dặn dò: “Mấy ngày nay, đừng đến trường một mình.”

Khấu Thu cầm tờ giấy, gật gật đầu, đi vào nhà.

Không khí bên trong Khấu gia có vẻ không đúng. Khấu Thu vừa vào cửa liền thấy ánh mắt Khấu Manh Trân cùng Khấu Nguyên hiện lên vẻ vui sướиɠ khi người gặp họa. Khấu Bân Úc ngồi một bên, động tác tựa vào ghế bình thường lại mang theo hương vị câu nhân.

Nhưng hôm nay kỳ quái nhất phải nói đến Khấu Quý Dược, người bình thường hay về trễ thế mà cũng ở trong đại sảnh.

Hắn cởϊ áσ khoác ngoài, quần áo đơn bạc bao bọc dáng người thon dài bên trong. Hiển nhiên, hắn cũng vừa mới về không lâu.

“Giáo viên mới gọi điện thoại đến, bảo ta đến trường. Ngươi biết nguyên nhân sao?”

Một câu hỏi đơn thuần. Không phải chất vấn, không phải trào phúng. Khấu Quý Dược thật sự không hiểu, những đứa con hắn ở Khấu gia luôn biểu hiện tốt trước mặt hắn. Không đứa nào học tệ, thành tích tốt. Ngay đến cả ăn chơi lêu lổng như Khấu Bân Úc đều có hai bằng thạc sĩ. Cho nên trong cuộc đời Khấu Quý Dược, căn bản cho từng hiểu được hàm nghĩa cái từ ‘mời phụ huynh’ là gì.

Trong mắt Khấu Nguyên tỏa ra nồng đậm trào phúng, chờ xem kịch vui.

Khấu Bân Úc lại âm thầm suy tư chút nữa nên thế nào giúp tam đệ nói vài câu. Ít nhất cũng làm cha bớt giận một chút.

Khấu Thu cũng đoán được nguyên nhân. Chắc là gần đây cúp tiết nhiều, nhưng ngoài miệng lại nói: “Chắc là do tôi rất ưu tú, nên muốn khen ngợi tôi.”

Khấu Quý Dược: “Thành tích của Manh Trân cùng Khấu Nguyên cũng không tệ. Vì sao cho tới bây giờ chưa từng mời ta lên trường?”