Chương 47: Làm Ruộng

Đến khi Tần Tiểu Ngư thu hồi suy nghĩ thì bọn họ đã sắp đến tộc địa, tới đón bọn họ là Húc trong Tuyết Hổ tộc vừa nhìn thấy Địa Tinh thì vô cùng ghét bỏ: “Sao lại thế này? Đây là từ đâu ra?”

“Khác dẫn người đi trao đổi tiền chuộc, mấy con Địa Tinh này là bị bắt trở về, ấu tể nói giữ lại để làm công.” Một chiến sĩ nói.

“Vậy đồ ăn thì sao?”

“Hiện tại ăn đất của chúng ta, nhưng mà phải làm việc.”

“Không cần, buông bọn họ ra, ta làm việc cho ngươi, ngươi nói ngươi muốn làm gì?” Húc lập tức nói.

Bị Húc hỏi như vậy, vẻ mặt chiến sĩ Tuyết Hổ tộc kia cũng ngơ ngác, hắn quay đầu nhìn về phía Tần Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, ngươi nói muốn giữ bọn họ lại để làm gì?”

“Làm ruộng.”

“Đúng vậy, làm ruộng, sang năm để cho bọn họ giao hai cái lều trại lương thực cho chúng ta.” Chiến sĩ Tuyết Hổ tộc nói.

Ánh mắt Húc sáng lên, cũng mặc kệ làm ruộng là làm cái gì, vội vàng nói: “Hai cái lều trại đồ ăn? Vậy có đủ hay không, muốn lại đi bắt thêm Địa Tinh nữa hay không?”

Tốt thật, lập trường làm phản có thể nói là quá nhanh.

Nhưng mà người trong nhà không nói hai lời, Tần Tiểu Ngư rụt rè không đến nửa giây, vội vàng nói: “Hiện tại năm con này là phải làm công trả nợ, bọn họ ăn vụng đất của chúng ta, ăn đất của chúng ta chính là người của chúng ta, phải đợi lúc sau mới có thể tính tiền lương, nhưng mà nếu có Địa Tinh khác nữa thì tất nhiên là càng nhiều càng tốt.”

Húc đã hiểu, chấp nhận nói: “Rất nhiều Địa Tinh thì sẽ có nhiều hơn hai cái lều trại đồ ăn.”



Tuyết Hổ tộc chưa từng làm ruộng, nhưng mà không sao, Tần Tiểu Ngư biết làm ruộng như thế nào.

Thu hoạch của mấy ngày này có thể nói đúng là không tồi, ít nhất chỉ trong một thời gian ngắn mà vấn đề tiền tài bên trong Tuyết Hổ tộc đã được giảm bớt rất nhiều.

Tần Tiểu Ngư theo đội ngũ đi tới bộ lạc của mình, nhìn những lều trại rách tung toé đó mà khẽ cắn môi, quyết định về sau có cơ hội thì nhất định phải thay đổi toàn bộ.

Nàng vừa mới nghĩ như vậy, một trận gió thổi qua đã có ba cái lều trại liên tiếp ngã xuống.

Có một cái lều trại trong đó có một con lão hổ mỏi mệt bò ra, hắn ngơ ngác nhìn lều trại, sau đó lập tức hóa thân thành hình người chỉnh đốn lại lều trại của mình, chờ đến khi hắn sửa sang lại lều trại của mình xong thì đi dựng lại những lều trại khác.

Đến khi hắn làm xong thì nhìn thấy Tần Tiểu Ngư bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo lập tức sáng ngời: “Ấu tể biết nấu ăn ngon, ngươi đã về rồi.”

“Đúng vậy, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta vừa vặn đi ngang qua nơi này.” Tần Tiểu Ngư nói.

“Được rồi, không thể chạy ra khỏi bộ lạc đâu đấy, nếu nhàm chán thì chơi cùng những ấu tể khác.” Hắn nói xong thì ngáp một cái, cả người cứ thế đổ xuống, trực tiếp biến thành đại lão hổ ngủ ở tại chỗ.

Tần Tiểu Ngư nhìn thấy ánh mặt trời dừng ở trên da lông hắn, trải lên một tầng sáng màu vàng, đại lão hổ an tĩnh ngủ ở trên mặt đất, dịu ngoan vô hại giống như con mèo.

Nhưng mà lúc trước Tần Tiểu Ngư nghe được một tiếng hô rung trời động đất ở trong đêm tối kia, chính là đến từ tộc nhân này.

Cho dù là lãnh địa của Hổ tộc thì cũng không phải không có nguy hiểm, nhỏ thì có những ma thú không có linh trí, lớn thì có những kẻ bên ngoài coi trọng sức chiến đấu của Tuyết Hổ tộc, đủ loại chuyện có thể nói là rất nhiều, nếu mà Tuyết Hổ tộc không có sức chiến đấu tự bảo vệ mình thì đã sớm bị ăn đến đến xương cốt đều không dư thừa rồi.