Chương 8: Dò Hỏi

Bọn họ nhìn về phía Khác, Khác cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được, hắn nói: “Số vàng này quá nhiều, chỉ cần mười đồng vàng thôi là được, chúng ta bán cho thương hội đen cũng là giá này.”

Hắn lộ ra vẻ mặt đau đớn trả đồng vàng lại cho ấu tể, ấu tể này không hiểu chuyện, hắn không thể không hiểu chuyện được.

“Cái này giá một ngàn đồng vàng, người thương hội đen là gạt người.” Tần Tiểu Ngư nói.

“Đúng, là vậy sao?” Hiện tại xem như Khác đã có chút hiểu biết về ấu tể này, cái gì cũng dám nói, cái gì cũng dám làm. Hắn bảo với người bên cạnh: “Ngươi đi mời tộc trưởng lại đây.”

Tần Tiểu Ngư sửng sốt, chẳng lẽ không được?

Nàng nhìn Khác, lấy lui làm tiến hỏi: “Là ta làm sai sao?”

“Không phải, đồng vàng là chuyện rất lớn, ta không làm chủ được.” Khác ăn ngay nói thật nói, vươn cánh tay mạnh mẽ ra xoa đầu Tần Tiểu Ngư: “Bé ngoan.”

Ngay sau đó, Tộc trưởng đã được mời ra ngoài. Ông nhìn ma thú với ánh mắt tròn xoe và ngây ngốc, sau đó nhìn về phía túi đựng đồng vàng, sau khi biết bên trong có rất nhiều đồng vàng, đôi mắt của ông càng tròn hơn, cuối cùng là nhẹ nhàng nhìn lên người Tần Tiểu Ngư.

“Cái này là của ngươi?” Viêm hỏi.

“Đúng vậy, tộc trưởng, lúc trước ta đã nói với ngươi rồi.” Tần Tiểu Ngư không chút chột dạ nói.

Lỗ tai hình hổ của tộc trưởng run lên, cho dù là hình thú cũng có thể nhìn ra sắc mặt của ông vô cùng nghiêm túc, như là đang tự hỏi, trên thực tế là sau một hồi ngẩn người thật lâu mới nói: “Đúng là như vậy.”

Tần Tiểu Ngư âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đến bây giờ nàng cảm thấy càng đói bụng hơn.



Đương nhiên cũng không phải chỉ một mình nàng cảm thấy đói bụng, những người khác cũng như vậy. Chỉ là thân thể của nàng vừa mới biến thành hình người, còn chưa thích ứng lắm. Còn những Hổ tộc thành niên khác hình như đã bị đói đến…thành thói quen.

Giao dịch nhanh chóng được hoàn thành. Bởi vì thân thể ma thú có thể tích quá lớn, cho nên các chiến sĩ vội chạy đến hỏi Tần Tiểu Ngư là muốn đặt con ma thú này ở đâu.

Tần Tiểu Ngư ngẫm nghĩ một chút, nói: “Không cần, ta có thể thu hồi nó.”

Nói dứt lời, nàng lập tức thu ma thú vào trong không gian. Những người bên cạnh hít hà một hơi: “Không gian trữ vật?”

“Không, không phải, cái này có lẽ là năng lực của ngươi.”

Khác ngẫm nghĩ, ấu tể trong bộ lạc không có khả năng có không gian trữ vật quý giá kia. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười tươi, nói: “Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”

Nói rồi hắn còn lấy một miếng thịt khô trong túi ra. Tất cả chiến sĩ trong bộ lạc đều có cái này, vì đề phòng bị đói bụng không có sức lực, cho nên trên người mỗi chiến sĩ đều chuẩn bị mấy miếng thịt như vậy.

Tần Tiểu Ngư nhìn miếng thịt khô cứng rắn kia, nàng gặm cũng gặm không nổi miếng thịt đó, bèn nói: “Chúng ta có thể đi mua chút đồ ăn không?”

Lúc này Khác mới bừng tỉnh, nhìn về phía tộc trưởng, run rẩy nói: “Đúng vậy, tộc, tộc trưởng, chúng ta có thể đi mua thức ăn.”

Một ngàn đồng vàng đó, đó là đếm hết ngón tay và ngón chân vẫn chưa đếm xong. Bọn họ có thể mua sắm rất nhiều đồ vật, thậm chí còn có thể thay đổi tất cả đồ vật không thể sử dụng khác của bộ lạc.

Mùa hè không cần đói bụng, mùa đông không có thú nhân chết, điều này thật sự là, thật sự là quá tuyệt vời.

“Đổi!” Viêm nói.