Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trọng Sinh Về Tôi Chỉ Muốn Được Nghỉ Ngơi

Chương 15: Khảo Thạch Kết Thúc.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thánh Phẩm được xếp vào hàng chi bảo trong tất cả các kiện bảo vật mà người đời và các tu sĩ rất thèm khát, kí khế ước với một thánh phẩm không chỉ nâng cấp tu vi của bản thân mà còn có thể gia tăng khả năng tu hành lên gấp mấy lần, nhưng việc có cơ duyên gặp được Thánh Phẩm chỉ điếm trên đầu ngón tay nay lại xuất hiện trước mặt cậu.

Ninh Nguyên cậu nhìn chiếc ô với vẻ mặt hết sức ngơ ngác, bỗng chốc chiếc ô trước mặt cậu hóa thành một đứa bé gái mặc bộ hán phục nhỏ họa tiết hoa đào trong rất đáng yêu.

Thứ mà cậu thấy được chính là Anh Linh là hồn linh của kiếm bản mệnh, hồn linh của kiếm chỉ tự động hóa hình thành người được khi tu vi của nó đạt từ phẩm cấp thánh trở lên, còn nếu dưới thì chỉ có thể giao tiếp với chủ nhân thông qua đạo tâm thôi.

Cô bé hóa hình và chập chững mở mắt ra nhìn cậu với khuôn mặt rất đáng yêu, cô bé bay lại gần lấy tay ôm và cà gương mặt bé nhỏ ấy vào mặt cậu, Ninh Nguyên cậu mỉm cười nhìn cô bé với vẻ mặt hạnh phúc.

Cậu thấy mục đích lấy kiếm linh cũng đạt được rồi nên chuẩn bị ra khỏi núi nhưng sực nhớ nếu để cô bé như vậy và lộ phẩm cấp sẽ là một chuyện lớn nên cậu đã đỡ cô bé xuống và hỏi xem cô bé có thể hạ phẩm cấp xuống được không.

Cô bé như nghe hiểu lời cậu liền gật đầu và biến lại thành một chiếc ô bình thường phẩm cấp từ Thánh Phẩm đã tuột xuống thành Hoàn Phẩm thì mới yên tâm cất bước ra cửa.

Thời gian khảo thạch chắc cũng không còn được lâu nữa, mà mọi tiếng ồn ở cửa đã chứng minh cho cậu biết khả năng đợt một lần này bị loại khá nhiều người, chắc cũng chỉ tầm vài chục là đạt tiêu chí.

Cậu đang tính đi lại mở cửa thì một cánh tay quàng lấy cổ cậu, do ảnh hưởng kiếp trước cậu khá nhảy cảm khi ai đó đυ.ng vào người nên đã rút kiếm từ trong ô ra chém về phía người đó.

Cú chém của cậu đã làm khói bụi bùng lên, khi làn khói tản ra thì mới phát hiện người khi nãy tính quành lấy cổ cậu là Khải Luân, cậu ta và Dương Úc đang ho sặc sụa do khói bụi khi nãy.

" Nguyên sư đệ là bọn ta, ta Luân sư huynh và Dương sư huynh đây khục....khục sao đệ lại ...tấn ...khục..công " Vừa nói anh vừa ho sặc do khói.



Ninh Nguyên cậu nhìn thấy người quen thì mới thu kiếm lại và bước lại gần xin lỗi, do việc cậu khá nhảy cảm với tiếp xúc cơ thể và đề phòng bọn không chọn được kiếm mà đi cướp kiếm nên mới phản công.

Khải Luân anh nhìn vào cậu với ánh mắt khâm phục dù khá nhỏ tuổi so với các đệ tử khác nhưng người sư đệ này không những tài giỏi mà còn biết phán đoán và suy nghĩ trong mọi tình huống, chính điều đó làm anh khâm phục cậu.

Dương Úc anh thì chỉ biết im lặng nhìn hai người trò chuyện, cậu trò chuyện với Khải Luân rất nhiều nhưng không thèm đếm xỉa gì tới anh cả, anh hoài nghi không biết anh đã làm gì mà cậu lại không thích anh đến vậy.

Cả ba bước ra khỏi núi với bao nhiêu ánh mắt, có người ngưỡng mộ, có người ghen ghét,.... nhưng chúng quy những người đó đều là người đã bị loại, và quả đúng theo dự đoạn của cậu chỉ có mỗi hai mươi bảy người là chọn được kiếm linh tính luôn cả cậu.

Sau đó là màn công bố vẫn không quá kinh ngạc Kiếm Linh Huyền Phẩm của Dương Úc anh đã làm náo động một phen khiến bao nhiêu ánh mắt trầm trồ.

Theo sao đó dù đã hạ phẩm cấp nhưng với Kiếm Linh Hoàn Phẩm cậu cũng đứng thứ hai với sự ngơ ngác của sư huynh sư tỷ mình, và những ánh nhìn ở đây khiến cậu khó chịu.

Tiếp đến là Khải Luân anh lấy được một Kiếm Linh Tuyệt Phẩm Bát Đoạn gần như sắp đột phá Hoàn phẩm và những mặt hàng đằng sao ngoại trừ vài trung phẩm thì đều là Thượng phẩm từ Nhị Đoạn tớ Bát Đoạn.

Xong vụ lùm xùm này cậu cũng trốn về Điện Thanh Trì để ngủ việc bắt cậu thức sớm cho cái kì khảo hạch này như là cực hình đối với cậu rồi.

Và cứ thế sự việc Hoàn Phẩm Và Huyền Phẩm Kiếm Linh được lan truyền khắp tông môn, không chỉ trong tông môn mà các tông môn khác cũng đã biết đến và gửi quà đến để chúc mừng vì tông môn đã nhận được thêm được một thiên kiêu mới.

Còn cậu với niềm đam mê ngủ bất diệt đã chìm vài giấc mộng từ cõi nào và chẳng hề hay biết danh tiếng của bản thân lại được đồn đi xa hơn nữa
« Chương TrướcChương Tiếp »