Chương 3

Đang nói, nàng đột nhiên bật cười điên cuồng, cười đến tuyệt vọng.

Ta cau mày, tiếng cười kia cũng thật khó nghe.

Thế nên ta bước tới, đánh nàng bất tỉnh.

Ta nhìn vào một kho chứa đầy vàng bạc trước mặt.

Kẻ thù cũng vì những thứ này mà đến.

Ta tuyệt sẽ không để số vàng bạc này rơi vào trong tay kẻ thù!

Vì vậy, ta đã lấy không gian di động của riêng mình ra.

Vật dẫn của không gian di động của ta là một cái ngọc bội.

Về nguồn gốc của cái ngọc bội này, phải kể đến một giấc mơ khác mà ta đã có cách đây một năm.

Trong giấc mơ, có người dẫn ta vào một ngôi nhà cổ, cầm một miếng ngọc từ trên xà nhà xuống.

Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, ta thực sự đã tìm thấy ngôi nhà cổ đó.

Ta cũng tìm thấy viên ngọc giống nhau như đúc trên xà nhà.

Cũng chính là bởi vì việc này, mà ta tin chắc rằng những gì xảy ra trong giấc mơ là sự thật.

Đúng là phụ thân và huynh trưởng ta đã bị người làm hại, Hầu Phủ bị lục soát cũng là thật!

Sau khi có được cái ngọc bội này, ta luôn cảm thấy đây không phải là một cái ngọc bội bình thường.

Nhưng ta không thể tìm thấy công dụng thực sự của nó.

Cho đến một lần, ta vô tình va phải tay làm rách da, một giọt máu rơi xuống mặt ngọc bội.

Một làn sương mù dày đặc xuất hiện từ ngọc bội và bao bọc lấy ta.

Khi sương mù tan đi, ta thấy mình đang ở trong một căn phòng.

Tuy nhiên, căn phòng đó lại có điều gì kỳ lạ.

Những bức tường không phải là được làm bằng gỗ, chúng dường như là...

Pha lê.

Đúng, chính là pha lê.

Pha lê cực kỳ quý giá, là thứ của giới quý tộc.

Mà đây thực sự là từng mảng tường pha lê lớn.

Nó cho thấy nơi này thật phi thường.

Đêm đến, ta lại mơ thấy người đã dẫn ta đi tìm ngọc bội.

"Khám phá ra không gian di động nhanh chóng như vậy, thật là thông minh."

Hóa ra nó được gọi là không gian di động.

Thời gian dần qua, ta học được cách sử dụng không gian đó để đựng đồ.

Ta cầm ngọc bội, đem một giọt máu nhỏ lên nó...

15 phút sau.

Tiếng bước chân vội vàng vang lên.

"Ầm!"

Cánh cửa khuê phòng bị đẩy ra một cách thô bạo.

Người đứng đầu là Triệu Lan.

Triệu Lan vừa bước vào, ánh mắt đau thương của Thiệu Anh liền nhìn chằm chằm vào hắn.

Ánh mắt Triệu Lan vội vàng dời đi chỗ khác, ân cần nhìn về phía người ở sau lưng.

"Thế tử, bảo vật của Thiệu gia cất giấu ở trong phòng này!"

Ta nhanh chóng nhìn thế tử kia một chút, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Che đậy kín đáo sự hận thù và sát ý trong ánh mắt.

Phụ tử Ly Vương là kẻ thù của Thiệu gia ta!

Đương kim Thánh thượng trầm mê với việc tìm kiếm thần tiên, không để ý tới triều chính.

Mấy vị vương gia nhìn như kính cẩn nghe theo, kì thực là ngo ngoe muốn động.

Hình bộ đều là người của Ly Vương.

Cuộc khám xét nhà này tuy là làm theo thánh chỉ, nhưng thực tế cả phòng vàng bạc đều rơi vào trong tay Ly Vương.