Chương 23(H)



Khi tránh thoát một hồi, lại phát hiện mình nhuyễn miên miên không còn khí lực. Sư Thanh Mị có chút không biết làm sao, sao người bình thường đầu gỗ đột nhiên tập kích lại khiến mình như vậy, vô lực phản kháng như vậy?

"Thanh...... Thanh Y...... Không được...... Tiểu Tứ bọn họ còn.......ở." Nổ lực duy trì lý trí, Sư Thanh Mị đứt quãng nói.

"Đại tỷ, Nhị tỷ, bọn ta đi trước đây." Tỉnh lại được một lúc Sư Thanh Dương mở miệng nói với nội thất, tiếp đến liền lôi Sư Thanh Uyển chạy ra ngoài. Vẫn là đi mau thôi, Đại tỷ này quả nhiên là như chân nhân bất lộ* a! Vẫn nên không cần quấy nhiễu bọn họ đi......

[ người có tài không lộ, ý chỉ giấu tài giấu tính tình hay giấu gì đó]

Nghe được thanh âm của Sư Thanh Dương, Sư Thanh Y dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn người bị mình đặt dưới thân. Bình đạm nói: "Họ đi rồi..."

Lúc Sư Thanh Mị còn chưa hồi thần lại, đã bị Sư Thanh Y một lần nữa áp dưới thân, hôn lên.

Sư Thanh Mị hoàn toàn không biết nên phản ứng làm sao, bị Sư Thanh Y hôn lấy từng chút một như vậy, Sư Thanh Mị không biết lúc nào bị hôn qua như vậy, ôn noãn như vậy, cảm giác được người trong lòng yêu thương, con mắt không khỏi lệ chua xót cũng nhanh chảy ra.

Chuyên chú với ngọt ngào Sư Thanh Y cảm thấy thanh lương xẹt qua khóe mắt, chống thân thể lên, nhìn Sư Thanh Mị lệ chảy không ngừng, trong mắt lóe qua một tia đau lòng, Sư Thanh Y nhẹ lau nước mắt cho Sư Thanh Mị.

Đối diện với đôi mắt của Sư Thanh Mị, thấy rõ mặt mình trong con ngươi, nhẹ giọng nói với người dưới thân: "Xin lỗi."

Sư Thanh Mị nghe vậy, mắt đột nhiên trợn to, nhìn Sư Thanh Y một lúc, liền nghiêng đầu đi không nhìn nàng nữa.

Sư Thanh Y thấy Sư Thanh Mị không nhìn mình nữa, liền ép người xuống, môi cọ lỗ tai bạch tích tinh xảo, dùng ôn nhu chưa từng có nói: "Mị nhi, ta càng muốn nói, ta yêu nàng."

Sư Thanh Mị nghe vậy hồng từ đầu đến chân, bỗng nhiên xoay đầu trừng mắt đã có chút mê ly nhìn Sư Thanh Y: "...... Thanh Y, ngươi......"

Sư Thanh Y đọc hiểu khát cầu cùng kích động trong mắt nàng, cúi người ôm lấy nàng, áp nàng dưới thân mình, hôn lên, môi cọ môi, thấp giọng nỉ non: "Mị nhi, nàng là của ta."

Sư Thanh Mị hân hoan vươn tay ôm lấy cổ Sư Thanh Y, hơi hơi mở răng môi ra, vươn đầu lưỡi ra ngoài.

Thấy Sư Thanh Mị chủ động, trong lòng Sư Thanh Y cảm thấy vui vẻ, cùng hạnh phúc. Có điều hiện tại cũng không phải lúc nghĩ những chuyện này.

Ngậm lấy đầu lưỡi của Sư Thanh Mị, hai tay Sư Thanh Y cũng không nhàn rỗi, hai ba cái liền cởi ra y phục của mình cùng Sư Thanh Mị, để da thịt xích lỏa cứ vậy giao điệp với nhau.

Chóp mũi Sư Thanh Mị phát ra thanh ngâm nhẹ nhợt nhạt, lại như có một cọng lông rơi vào lòng, Sư Thanh Y cảm giác cả người trong nháy mắt liền cháy lên một đám hỏa.

Câu lấy đầu lưỡi Sư Thanh Mị cùng múa lên, dò vào miệng đối phương, không chút kiêng dè cướp đọat hô hấp, nước bọt của nàng, khiến nàng toàn bộ ngâm nhẹ đều nuốt vào bụng, để dục hỏa đốt toàn thân.

Lúc Sư Thanh Y buông bờ môi ra, Sư Thanh Mị hơi hơi đóng mắt, ánh mắt mê man, bên miệng còn có một tia chất lỏng ngân sắc (màu bạc).

Khẽ cười hôn liếʍ chất lỏng bên miệng Sư Thanh Mị, Sư Thanh Y lại áp lên.

Môi lưỡi của Sư Thanh Y dọc theo môi Sư Thanh Mị trượt đến cổ, lưu lại một cái thảo môi (ô mai), hoặc phấn hoặc tử (hồng phấn/ tím), hai tay Sư Thanh Y cũng không nhàn rỗi, nhu niết tiểu trân châu trước ngực nhu nhuyễn, nghe thanh ngâm nhẹ Sư Thanh Mị áp ức không được, Sư Thanh Y khẽ cười một tiếng, thân thể chầm chậm trượt xuống, ngậm lấy một tiểu đậu đậu.

"Ân......" Hô hấp bỗng nhiên dồn dập, hai tay Sư Thanh Mị vô thức nắm lấy tú đoạn (gấm thêu) trên giường, ngón chân đều căng ra, thân thể cũng nhiễm sắc phấn hồng phiêu lượng.

Đôi mắt mê mang có thể ngâm ra nước, đôi môi yên hồng khẽ mở, khó có thể ức chế nỉ non cùng thanh ngâm nhẹ truyền tới: "Thanh Y... Y, ân ~ !"

"Ta ở đây, ở đây." Sư Thanh Y ngậm lấy tiểu đậu tử đã cứng ngắc từ lâu nói hàm hồ không rõ, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua tiểu đậu đậu, mang đến kɧoáı ©ảʍ không nói rõ được, tay kia cũng không ngừng nhu niết viên bên kia.

"...... Ân đừng, Y... Y, a......" Sư Thanh Mị căn bản cũng không biết mình nói gì nữa, nỉ non loạn.

Sư Thanh Y cũng không đáp lời nàng, tiếp tục cắn cắn cái này, niết niết cái kia, tay còn lại theo bờ eo quang khiết nhu nhuyễn của Sư Thanh Mị trượt xuống, cuối cùng đứng dưới bụi cỏ thơm, từng chút xoay vòng, vuốt thuận bụi cỏ hắc sắc.

Dựng thân, lại thêm hai phiến yên hồng. Không còn ôn nhu như trước, mang theo bá đạo, mang theo cướp đoạt mỹ hảo trong miệng.

Tay cũng không nhàn rỗi, một tay nhu niết nơi đầy đặn trước ngực, một tay thâm nhập vào khóm hoa, duỗi một ngón tay từ từ thăm dò vào.

"Mị nhi, Mị......" Chậm rãi câu lên kìm giữ, Sư Thanh Y không ngừng ấn xuống từng cái hôn môi trên thân thể Sư Thanh Mị, "Ôm ta......"

"... Ô ân, A!" Cảm thấy đau đớn dị dạng, không tự kìm được hô lên.

"Rất đau sao?...... Nếu không chúng ta ngô......" Sư Thanh Y cảm thấy Sư Thanh Mị bị đau, đau lòng vốn định dừng lại.

Ngốc tử này rốt cuộc thông suốt, nếu như lại rụt về, mình không phải khí chết sao, Sư Thanh Mị nghĩ vậy, liền dùng môi ngăn chặn lời ngốc tử muốn nói.

Lại trong một lần hôn sâu, hô hấp của Sư Thanh Mị ngày càng dồn dập, tay như ngó sen nắm vai Sư Thanh Y.

Trên bả vai tròn trịa để lại một dấu răng nho nhỏ, thân thể lúc này không còn quá đau nữa. "Hành lang" còn có nước tràn ra, "Ân ~" Thân thể khát cầu, khiến Sư Thanh Mị không tự chủ động vòng eo thủy xà.

Sư Thanh Y cảm nhận được biến hóa của người yêu, không do dự nữa, bắt đầu động chầm chậm. Theo động tác sâu thêm, thanh âm của Sư Thanh Mị cũng không ngừng xung kích cảm quan của Sư Thanh Y. Động tác không ngừng không dừng, hy vọng thanh âm mỹ diệu như vậy không cần biến mất.

Theo kɧoáı ©ảʍ đột kích, Sư Thanh Mị đã không còn ý thức từ lâu, chỉ cảm thấy mình sắp bị hồng thủy nhấn chìm, kɧoáı ©ảʍ như sóng lần lượt khiến mình hưng phấn phiêu lên đám mây.

Lúc này đã là ba ngón tay dò vào trong thân thể của Sư Thanh Mị, Sư Thanh Y miễn cưỡng kéo ý thức chìm đắm trong sự mỹ hảo của Sư Thanh Mị, thanh âm bất giác khàn khàn, nói: "Mị nhi......"

Thân thể giao điệp ma sát, mang ra hỏa diễm từ thân thể vẫn luôn thiêu đốt đến linh hồn, thật lâu không tiêu tan.