Chương 2

Trong thư phòng.

"Đã lâu ta không cùng Uyển Uyển họa họa rồi nhỉ?" Sư Thanh Dương tùy tay cầm lấy một cây bút lông, chấm chấm mặc (mực) Sư Thanh Uyển đã mài xong, vung bút liền một mạch, một bức sơn thủy khí thế bàng bạc (hào hùng) đã hiển lộ trên giấy.

"Tứ chủ tử bận." Sư Thanh Uyển mài mặc xong đứng một bên, yên lặng nhìn Sư Thanh Dương vung vẩy, tựa hồ chỉ một hồi, một bức họa liền đã hoàn thành.

"Phì...... Uyển Uyển thật khả ái." Nghe ra oán trách trong ngữ khí kia của Sư Thanh Uyển, Sư Thanh Dương khẽ cười ra tiếng. Nghe thấy tiếng cười của Sư Thanh Dương, cũng cảm thấy mình khí quá tiểu gia tử khí*, Sư Thanh Uyển hất đầu qua một bên không nhìn tới nàng. Gò má tựa hồ lại có điểm thiêu rồi.

[tính khí của trẻ nhỏ trong nhà ~ ý chỉ nhỏ nhen như con nít trong nhà]

Nhìn Sư Thanh Uyển hất đầu qua một bên không muốn mình nhìn thấy gò má hồng hồng của nàng, cảm thấy càng thêm khả ái đó, ngươi vung đầu qua một bên đây là muốn để ta thấy lỗ tai như anh đào đó sao? Đương nhiên, lời này chỉ có thể nghĩ nghĩ trong lòng, nếu quả thật nói ra, nói không chừng lại muốn thẹn quá thành nộ đi? Vậy thì không ổn đâu.

"Uyển Uyển, ngươi tới, họa tiếp trên cái ta vừa họa đi, sơn thủy không người thì không linh." Sư Thanh Dương kéo Sư Thanh Uyển tới trước bàn thư, đưa bút cho nàng.

"Không được, thuộc hạ vẽ không tốt, sẽ họa phá hư của Tứ chủ tử." Sư Thanh Uyển cầm bút thế nào cũng không chịu hạ bút, nói như vậy.

"Uyển Uyển, ngươi gọi ta chủ tử cũng thôi đi, ở trước mặt ta không được xưng thuộc hạ, được chứ? Nào, ta họa cùng ngươi." Cũng không đợi nàng đáp lại, Sư Thanh Dương trực tiếp đi tới sau Sư Thanh Uyển, hai tay xuyên qua hai bên của nàng, từ sau vòng lấy nàng, tay phải phủ trên tay phải nàng, cùng nàng chấp bút.

Sư Thanh Uyển nhìn tay phủ trên tay mình, tay kia bạch nộn thon dài, cốt tiết rõ ràng, rất phiêu lượng, tay đó từ nhỏ dạy mình viết chữ, họa họa, mãi tới khi chủ nhân của tay không có thời gian nữa. Hiện tại trường cảnh này đều có một loại cảm giác khi không hồi tưởng, lại nhớ tới năm tháng vô ưu lúc nhỏ, không cần biết Thanh Dương tỷ tỷ chỉ có thể là chủ tử, không cần quản trời đất sai lệch giữa thuộc hạ và chủ tử, không cần...... Vậy thật tốt biết bao.

"Uyển Uyển, ngươi vậy mà thất thần rồi à?" Gò má Sư Thanh Dương dán lên gò má Sư Thanh Uyển, quay đầu sang tựa như cười mà không cười nói với Sư Thanh Uyển.

Bởi vì tư thế ôm nhau, câu nói này cơ hồ có thể gọi là nói dán sát vào gò má Sư Thanh Uyển, trong lời nói phun ra nhiệt khí, Sư Thanh Uyển cảm giác đều như nhanh có thể làm bỏng mình.

"Không phải! Ta......" Bởi vì quá kích động, Sư Thanh Uyển xoay đầu lại muốn biện giải, nhưng lại quên cự ly giữa hai người kề cận như vậy, môi sát môi đối phương, trong nháy mắt tê dại truyền biến toàn thân. Lần này Sư Thanh Uyển triệt để quên mình muốn nói gì rồi......

Môi Sư Thanh Uyển sát tới trong nháy mắt, Sư Thanh Dương cũng ngây ngẩn ra, có điều tiếp đến liền thả bút trên tay hai người xuống, ôm người bên cạnh, bờ môi tương hỗ ma sát một hồi, tựa hồ càng thêm tê dại. Sư Thanh Dương thử vươn đầu lưỡi ra, liếʍ bờ môi đối phương một cái, thưởng thức cảm giác vị đạo rất không tệ, có loại vị đạo ngọt hương. Còn muốn tiếp tục thâm nhập, người trong lòng tựa hồ rốt cuộc hồi thần lại, giãy khỏi l*иg ngực mình, đứng một bên thở hổn hển.

"Uyển Uyển, nhưng là nàng hôn ta trước nga? Ta chỉ là cảm thấy ngươi hôn ta rồi, tự nhiên là ta đến hôn lại mới công bình chứ, không phải sao?" Nghe Sư Thanh Dương nói vô sỉ* như vậy, Sư Thanh Uyển lại không cách nào phản bác, mặt lại hồng mấy phần.

[ gọi tắt của vô liêm sỉ, chỉ người mặt dày nói chuyện gì cũng không biết ngượng]

Sư Thanh Dương thấy Sư Thanh Uyển hồng mặt đến độ như mau thiêu, cúi đầu cười thầm. Lại cầm bút lên, lưu lưu loát loát đề một thủ thi (bài thơ) trên họa tác đã hoàn thành.

Dã hữu mạn thảo, linh lộ đoàn hề.

Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề.

Giải cấu tương ngộ, thích ngã nguyện hề.

Dã hữu mạn thảo, linh lộ nhương nhương.

Hữu mỹ nhất nhân, uyển như thanh dương.

Giải cấu tương ngộ, dữ tử giai tang.

[ Đây là phần một trong bài thơ Dã hữu mạn thảo của Khổng Tử, ai muốn coi dịch thơ thì theo link để ở cuối chương.]

Nhìn thủ thi Sư Thanh Dương viết xuống kia, Sư Thanh Uyển cũng không phát giác mình cười lên. Có thể không cười sao, danh tự của mình cùng của nàng đều có trong thi này, hơn nữa đây là một thủ tình thi. Lại nhìn hướng họa, vốn vừa nãy mình ngây người đã họa lên hai người, một người nam trang hắc bào, trong ngực ôm lấy một nữ tử bạch y, chẳng biết sao cảm giác đó là mình cùng Tứ chủ tử.

Từ khi bắt đầu theo Tứ chủ tử, khi đó còn chưa là Tứ chủ tử, là Thanh Dương tỷ tỷ, nàng nói: "Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề. Hữa nhất mỹ nhân, uyển như thanh dương. Ta gọi Thanh Dương, ngươi chính là Thanh Uyển rồi, ta thấy ngươi là Uyển Uyển được chứ?" Khi đó nàng giương lên nụ cười minh mị, ôn nhu xoa đầu mình. Rõ ràng khi đó nàng cũng chỉ là hài tử lớn hơn mình hai tuổi mà thôi, thế nhưng lại là người đầu tiên cho mình cảm giác ấm áp.

Sau đó Uyển Uyển đã có Thanh Dương tỷ tỷ, mãi tới khi Đại chủ tử nói, sau này phải gọi Tứ chủ tử, mãi tới khi nghe Sư quản gia giáo huấn nói với nô bộc không nghe lời, chủ tử chính là chủ tử, cho dù đối tốt với ngươi cũng không được quên thân phận của mình, cái nô bộc kia là nô tỳ của Tam tiểu thư, ỷ vào Tam tiểu thư dễ nói chuyện, khi áp nàng nô bộc khác, cuối cùng bị đuổi ra khỏi Sư gia. Khi đó nàng không khỏi nghĩ, có phải cuối cùng mình cũng sẽ như vậy, cuối cùng bị đuổi ra ngoài...... Nghĩ tới bị đuổi khỏi Sư gia...... Nàng không muốn, cho nên nàng muốn làm một hạ nhân tốt.

"Uyển Uyển cảm thấy thế nào? Dễ nhìn chứ?" Sư Thanh Dương dừng bút, lên tiếng dò hỏi, phát hiện Sư Thanh Uyển cư nhiên phát ngốc, trên mặt còn có chút lạc mịch, liền đi tới, kéo nàng hỏi, ngữ khí ôn nhu: "Uyển Uyển đang nghĩ gì?"

"Thưa Tứ chủ tử, không có gì." Cúi đầu nhìn Sư Thanh Dương kéo tay mình, cảm giác được ôn độ truyển tới trên tay, nghe ngữ khí ôn nhu của người kia bên tai, ngửi được vị đạo quen thuộc trên người người kia, không khỏi cảm thấy trong mắt cư nhiên có chút chua xót.

"Uyển Uyển, làm sao vậy?" Cảm giác được Sư Thanh Uyển rõ ràng suy sụp cảm xúc, Sư Thanh Dương ôm người vào lòng, thấp giọng hỏi bên tai nàng.

Đột nhiên lại được cái ôm này bao quanh, lệ trong mắt Sư Thanh Uyển chầm chậm chảy ra. Cảm giác thấm ướt ở một bên cổ, còn có người trong lòng hơi hơi run rẩy, Sư Thanh Dương xiết chặt tay.

Kiếp trước vào lúc này tựa hộ mình đã đánh hỏa nhiệt cùng Trác Văn Thiến, sau khi sinh thần mười sáu tuổi Đại tỷ cũng giao một phần sinh ý (chuyện làm ăn) vào tay mình, đoạn thời gian này bận rộn tựa hồ căn bản không có để ý tới người cơ hồ lớn lên cùng nhau từ nhỏ này. Là từ khi nào Uyển Uyển của nàng không còn thân mật với nàng nữa? Chuyển thành vĩnh viễn chỉ có thể đứng sau mình lặng yên mà thủ hộ, thành một hộ vệ, cũng chỉ là hộ vệ, thậm chí cuối cùng vì cứu mình mà chết, cũng là ở thời khắc cuối cùng nàng mới nói ra bí mật giấu nhiều năm đó. "Ta yêu người, Thanh Dương tỷ tỷ." Khi đó nàng ở tâm tình gì nói ra câu đó? Mình khi đó băn khoăn nàng điều đó.

Cũng may có một cơ hội sống lại, lần này tuyệt đối không để Uyển Uyển của ta thương tâm. Hiện tại lúc này nàng cũng mới mười bốn mà thôi, cũng đã cố kỵ phân chia chủ bộc vậy rồi, xem ra mình theo Đại tỷ học tập kinh thương mấy năm qua đã xem nhẹ rất nhiều chuyện a...... Hiện tại Uyển Uyển vì áp ức quá lâu mới khóc ra hay sao? Rõ ràng vẫn chỉ là một hài tử, một hài tử vì mình mà chuyên cần luyện võ công nói muốn bảo hộ mình.

"Uyển Uyển, lừa gạt chủ tử là không đúng đó nga?" Sư Thanh Dương lại xiết chặt tay, tựa hồ hơi kiên định với suy nghĩ của mình, sau đó chậm rãi buông cánh tay ra, kéo y tụ lên để lau lệ thấm đẫm. "Nào, nói với chủ tử, không nghe lời của chủ tử sao?" Thấy Sư Thanh Uyển chỉ là cúi đầu lặng yên rơi lệ, cũng không phát ra thanh âm, Sư Thanh Dương tiếp tục mở miệng hỏi. Biết nàng thủy chung sẽ không nói, chỉ cần nâng lên thân phận chủ tử, nàng lại sẽ nghe lời, trong tâm bất đắc dĩ thở dài.

"Tứ chủ tử về sau sẽ không cần ta sao?" Sư Thanh Uyển vẫn không có ngẩng đầu, thấp giọng hỏi.

"Uyển Uyển, "hữu mỹ nhất nhân, uyển như thanh dương", Thanh Uyển là Thanh Dương đó nga, ta thích Uyển Uyển nhất đó! Vậy sao lại không cần Uyển Uyển chứ?" Sư Thanh Dương không nghĩ tới Sư Thanh Uyển cư nhiên đang lo lắng chuyện về sau mình không cần nàng nữa, xem ra mình thật đã lơ là người này quá lâu rồi, không khỏi hơi hơi đau lòng, nói tiếp: "Uyển Uyển, ngươi phải tin tưởng ta, ta có thể không cần bất kỳ người nào, thế nhưng tuyệt đối sẽ không không cần ngươi! Ta nói muốn bảo hộ cho ngươi mà." Sư Thanh Dương dùng tay giúp Sư Thanh Uyển lau lệ nhấc cằm nàng lên, để nàng nhìn thấy khẳng định cùng nghiêm túc trong mắt mình.

Sư Thanh Uyển ngây ngốc nhìn, nàng vẫn biết Tứ chủ tử đối tốt với mình, từ khi bắt đầu được mang vào Sư gia, làm bạn chơi với Tứ chủ tử. Khi đó nàng hai tuổi, Tứ chủ tử bốn tuổi, năm đó Tứ chủ tử bắt đầu học Đại chủ tử làm phẫn trang nam tử, nhưng lại không như Đại chủ tử – đối ngoại cũng không ẩn giấu tính biệt (giới tính) của mình. Nàng còn nói với mình lớn lên muốn bảo hộ các tỷ tỷ, còn muốn bảo hộ mình. Hiện tại người này lại nói sẽ bảo vệ mình, sẽ không vứt bỏ mình, lệ lại bất giác chảy xuống.

"Uyển Uyển, sao lại khóc nữa?" Nhìn Sư Thanh Uyển lại lặng yên rơi lệ, Sư Thanh Dương bất đắc dĩ thở dài, vươn ngón tay giúp nàng lau nước mắt, nhìn nước mắt hoàn toàn không thế ngừng, Sư Thanh Dương cúi đầu dùng môi hôn lên khóe mắt, duỗi đầu lưỡi ra liếʍ cắn từng điểm từng điểm dọc theo vết nước mắt chảy xuống.

Tại thời khắc Sư Thanh Dương hôn lên đó, nước mắt Sư Thanh Uyển liền ngừng, trong đầu nàng một mảng trống rỗng, lúc đợi hiểu ra rồi, mặt soát cái liền hồng.

"Rốt cuộc lau xong rồi, Uyển Uyển cũng không nên khóc nữa." Hai bên đều dùng phương phát vừa nãy lau khô nước mắt, Sư Thanh Dương mãn ý ngừng lại, ngón tay lại còn vuốt ve trên mặt Sư Thanh Dương Uyển.

Sư Thanh Uyển có chút ngây người ngẩng đầu nhìn người đứng cách mình gần như vậy, tay của người nọ còn ở trên mặt mình, còn có một tay không biết ôm eo mình từ lúc nào. Miệng vì ngốc trệ mà hơi hơi mở ra, ánh mắt lộ ra vô tội.

Sư Thanh Dương nhìn người vì động tác của mình mà ngốc lăng, miệng môi hơi mở nọ tựa hồ như nhiểm chu sa hồng diễm, rõ ràng là biểu tình ngơ ngác như vậy, vẫn cứ có một tia vũ mị trong mắt mình, thật muốn hôn lên tới a......

Sự thực Sư Thanh Dương cũng thật hôn lên mất. Đầu lưỡi lướt qua môi hồng, miêu tả đường viền ưu mỹ, khinh nhu ngậm lấy môi dưới, triển chuyển mυ"ŧ vào. Người kia vẫn không có phản ứng, hẳn là còn kinh ngốc đi? Uyển Uyển nên là vậy a...... Chỉ có lãnh lãnh đạm đạm gọi mình là chủ tử, tự xưng thuộc hạ mới không phải Uyển Uyển của ta a..... Không dừng hôn ở bờ môi, đầu lưỡi theo miệng nhỏ hơi mở nọ trượt vào tới, điểm điểm một loại như ngốc lăng lăng này, không nhận được phản ứng cũng không gấp, từng chút một liếʍ qua khoang miệng không sót một điểm, bên tại nghe hô hấp của người kia càng ngày càng gấp rút, động tác lại càng thêm lớn mật lên. Đầu lười cùng người kia toàn chuyển ......

Ầm......

Tại lúc Sư Thanh Uyển mau thở không nổi nữa rốt cuộc biết đẩy cái đăng đồ tử* cưỡng hôn mình kia ra, nhìn thấy người kia vì đột ngột mà thân ảnh đυ.ng vào ghế thì ngốc ra, nhưng tiếp đến cấp tốc đẩy cửa ra, chạy như chạy trối chết (lạc hoang nhi đào).

[ nghĩa tương đương "yêu râu xanh"]

Nhìn thân ảnh hoảng loạn của Sư Thanh Uyển, Sư Thanh Dương câu lên khóe miệng, ánh mắt đều ôn nhu lên. "Cư nhiên trốn rồi? Uyển Uyển a, ngươi kiếp trước vào lúc nào mới hiểu ra cảm tình của bản thân chứ? Sao lại thẹn thùng như vậy vậy chứ? Khiến người ta nhịn không được trêu chọc đó? Vậy ra hiện tại ngươi còn chưa hiểu được, ta liền giúp ngươi hiểu ra là được thôi."

Sư Cửu từ ngoài đi vào, vừa định mở miệng nói nên ăn tối rồi, lại phát hiện Tứ chủ tử của mình một mặt biểu tình giấu không được ôn nhu còn mang theo cười nhạt nhìn ngoài cửa, nhưng là biểu tình minh mị rõ ràng như vậy, sao mình lại cảm thấy có điểm lạnh chứ?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[ Phần 1: https://www.thivien.net/Kh%E1%BB%95ng-T%E1%BB%AD/D%C3%A3-h%E1%BB%AFu-man-th%E1%BA%A3o-1/poem-RrcnbfG4WAbSX7rzhjXCqg

Phần 2: https://www.thivien.net/Kh%E1%BB%95ng-T%E1%BB%AD/D%C3%A3-h%E1%BB%AFu-man-th%E1%BA%A3o-2/poem-lnxY86yhhNW19nflqg94rQ ]