Trọng Sinh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngàn năm trước, hắn lấy năm giọt máu tươi nuôi dưỡng nàng, ban cho nàng năm trăm năm tu vi, giúp nàng tu thành hình người. Hắn đặt tên cho nàng, nàng liền cố chấp xem hắn là chủ, cuồng dại quyến luyến …
Xem Thêm

Lại chờ thêm ba phút, vẫn im ắng như cũ, cô vừa định ấn thêm lần thứ ba thì khuôn mặt mê ngủ của Phượng Diêu xuất hiện trước mắt.

Quần áo trên người hắn xốc xếch, cảnh xuân trước ngực như ẩn như hiện, thật chọc người mà!

Cô âm thầm nuốt nước miếng một cái, may mà người đứng ngoài cửa là cô, nếu không thì lỗ nặng rồi.

"Em..."

Không biết có phải do chưa tỉnh ngủ hay không mà biểu cảm đờ đẫn trên mặt hắn nhìn càng có vẻ ngốc nghếch.

"Lúc đi làm thuận đường ghé qua đây, tới đưa bữa sáng cho anh." Cô giơ cao túi thức ăn trong tay lên, còn lắc qua lắc lại vài cái: "Em vào trong ngồi một lát được không?"

Đến tận lúc này Phượng Diêu vẫn chưa biết phải trả lời thế nào, có lẽ một nửa thần trí của hắn vẫn còn đang đánh nhau với Chu Công, sững sờ nghiêng người để cô vào nhà.

Ôi chao! Xúc động quá đi mất, rốt cuộc cô cũng có thể quang minh chính đại mà vào nhà của hắn rồi.

Quả nhiên là bất luận kẻ nào cũng được, chỉ riêng cô là không có cái vinh hạnh đặc biệt đó, vì thế, muốn cô đóng giả thành một trăm người cô cũng chịu.

Từ đầu đến cuối Phượng Diêu vẫn không hề rời mắt khỏi người cô, quan sát cô thật kỹ từ đầu đến chân.

"Em có chỗ nào lạ sao?" Cô khẩn trương kéo kéo cái quần bó, mặc bộ đồ này thật vướng tay vướng chân, chả quen chút nào.

Hắn lắc đầu một cái, nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm.

"Vậy... sao anh lại cau mày?" Hình như Hướng Duy Hoan đúng là thế này mà? Không phải cô tự khen mình, nhưng thuật mô phỏng của cô quả thật cao hơn Trạm Hàn nhiều, hơn nữa vẻ mặt, động tác, và cả nụ cười có hơi căng thẳng đều được mô phỏng rất tốt, chắc sẽ không tệ đến mức chỉ nhìn một cái là đã phát hiện ra đâu nhỉ.

"..." Hắn dời mắt, chậm rãi nói: "Không có gì."

"Vậy... bữa sáng?"

Trên mặt cô hiện vẻ sốt ruột không cho phép từ chối, hắn hoài nghi nếu hắn lắc đầu, hai cái lúm đồng tiền như hoa ấy sẽ biến mất trong nháy mắt: "Để anh dọn thức ăn ra."

Tôn Y Nỉ chỉ muốn nhảy nhót ngay tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên hắn dùng vẻ mặt ôn hòa mà nói chuyện với cô trong suốt mấy năm nay, đã rất lâu, rất lâu rồi cô và hắn không được ăn chung với nhau...

Sau khi hai người cùng nhau ăn bữa sáng xong, hắn đợi cô nói rõ mục đích cô đến đây hôm nay, hoặc là đứng dậy cáo từ để hắn có thể tiếp tục đi ngủ, đêm qua hắn bị mất ngủ, ngủ rất muộn...

Nhưng hình như cô không hề có ý định rời đi, chỉ liên tục tìm đủ mọi chủ đề để trò chuyện với hắn, nào là nói về đống hoa cỏ mới trồng trước vườn nhà hắn, rồi lại nói đến thời tiết hôm nay thế nào, không hề đi vào trọng điểm, cỏ vẻ như chỉ muốn dụ hắn mở miệng nói thêm mấy câu, dù có tốn thời gian cả một buổi sáng cũng không hề gì.

"Em... sắp trễ làm rồi đó." Hắn liếc qua đồng hồ treo tường, sắp chín giờ rồi.

"À, không sao, hôm nay em nghỉ phép."

Vậy vừa nãy ai mới nói là chỉ tiện đường ghé qua?

Phượng Diêu há miệng, không vạch trần lời nói dối của cô.

"Vậy... không còn chuyện gì quan trọng khác cần làm à?"

"Không có, em không có việc gì hết." Bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng hắn.

"Hoặc là..."

Hai cánh môi đang mở ra đầy vui vẻ hơi mím lại, rốt cuộc cô cũng nghe ra được ý đuổi khách của hắn: "Hay là, anh rất hi vọng em sẽ đi xử lý những "chuyện quan trọng" kia?"

Cô cứ ngồi lì ở đây không đi, khiến cho hắn ghét sao? Nếu là Hướng Duy Hoan, da mặt sẽ không dày đến thế...

"Ý của anh là, nếu như không có, vậy có muốn cùng ra ngoài một lát không? Vừa nãy em có nói, thời tiết hôm nay không tệ." Nhìn nét vui vẻ dần rút khỏi mặt cô, hắn chưa kịp nghĩ nhiều đã bật thốt lên.

Hả? "Được được!" Đầu của cô ngày càng nóng hơn.

"Ừ, vậy em chờ một lát, anh đi thay bộ đồ rồi cùng đi." Ngay cả hắn cũng không để ý được, bờ môi luôn mím chặt, hôm nay lại cong lên mấy lần.

Bởi vì là ý định bất chợt, nên chưa kịp vạch ra lịch trình gì cả, họ chỉ đi dạo xung quanh, nhìn thấy chỗ nào hứng thú thì dừng bước, đi dạo như thế thật ra thì chẳng có gì thú vị, nhưng từ đầu đến cuối cô luôn cười rất vui vẻ.

Thật ra thì cô... rất dễ thỏa mãn, chỉ cần hắn đối xử tốt một chút thôi thì nụ cười của cô đã rực rỡ hơn cả sao trên trời rồi.

Đến trưa, bọn họ ăn cơm ở trạm tàu điện ngầm, sau khi ăn xong, hắn cúi đầu như đang suy nghĩ chuyện gì đó, rồi thấp giọng dặn dò: "Em chờ ở đây, anh đi một lát rồi quay lại."

Cô đợi năm phút đồng hồ, lúc trở lại, trong tay hắn cầm một đôi giày đế bằng, ngồi xổm xuống cạnh chân cô, giúp cô thay giày: "Giày cao như vậy không thích hợp để đi dạo phố."

Hắn... nhìn ra được?

Thật ra thì không chỉ đi dạo phố, mà cho tới tận bây giờ cô chưa từng mang giày cao gót, nên rất khó chịu, nhưng để được ở cạnh hắn.. đừng nói là giày cao gót, cà kheo cô cũng chịu đi.

Thấy hắn dừng động tác, ánh mắt ra chiều suy nghĩ nhìn vào mắt cá chân cô, cô không được tự nhiên mà rụt chân lại.

"Cái lắc chân này... hình như đã thấy ở đâu đó." Nhìn có vẻ quen quen.

"Đồ trang sức của phụ nữ mà, dù có là bản hạn chế thì cũng có cả một đám người đeo giống mình thôi."

"Vậy sao? Nó có tên không?"

"Nguyện. Nó tên là Nguyện." Có người, từng nói như vậy.

Chỉ là sau đó, nguyện, thành oán.

Sợi dây màu bạc được kết lại từ những ngôi sao, đan xen vào đó là vài hạt trân châu, lục lạc, thủy tinh tím, còn có cả một đồng tiền cổ, cổ điển mà trang nhã, phát sáng lấp lánh, cứ như cả dải ngân hà đang chuyển động quanh chân cô.

Nguyện? Là ai nguyện?

"Anh rất có hứng thú với đồ trang sức của phụ nữ sao?" Nếu không sao lại nghiên cứu cái lắc chân của cô.

"Không có gì." Hắn lạnh nhạt đáp lại.

Đến chiều, bọn họ cưỡi ngựa xem hoa nhìn ngắm một vài thắng cảnh, di tích cổ xưa, Phượng Diêu vẫn luôn kính thần lễ phật, mỗi khi đến miếu thờ đều luôn chấp tay thành hình chữ thập, thành kính bái lạy một cái.

Không cầu cái gì, chỉ muốn tỏ lòng tôn kính.

Nhưng làm được một lần, đến lần thứ hai lại bị cô ngăn lại: "Không cần lạy."

"Tại sao?"

Ông ta không nhận nổi.

Một thổ địa nho nhỏ sao nhận nổi cái lạy này chứ? Ông ta sẽ bị bất tỉnh mất.

Sau đó, bọn họ vừa ăn vừa ngắm nhìn cảnh đêm trên sườn núi.

Phượng Diêu không quá xem trọng chuyện ăn uống, nhưng cô lại là một người theo chủ nghĩa mỹ thực. Nửa năm sau khi dẫn hắn rời khỏi nhà, bọn họ vẫn ở cùng nhau, mỗi này cô đều dẫn hắn đi nếm thử đủ loại món ngon khác nhau, muốn nuôi hắn thật mập mạp, vậy mà, càng ngày hắn càng cao thêm, còn thân hình thì vẫn nguyên cái bộ dạng tuấn tú thanh dật đó.

Mấy năm nay không ở cạnh chăm sóc hắn, sợ là thói quen ăn uống của hắn lại càng tùy tiện hơn. Người như hắn, cứ mãi đi thỏa mãn yêu cầu của người khác, bạc đãi chính mình, hiếm khi có được cơ hội, dĩ nhiên cô phải giúp hắn bồi bổ thật tốt.

Hắn vừa mới nuốt một miếng thức ăn, cô đã vội gấp trứng chiên Sơn Tô vào chén cho hắn, cả một đêm, cô chưa từng để cho chén của hắn có cơ hội lưng bớt.

"Đủ rồi đủ rồi, anh ăn không hết." Chỉ toàn gắp cho hắn, bản thân cô lại chưa ăn được mấy miếng.

"Nồi này là gà Ô Cốt hầm chung với rất nhiều nguyên liệu, nhất định phải uống một chén."

Phượng Diêu bình tĩnh đưa mắt nhìn cô, không nói thêm gì nữa, nghe lời đưa chén nhấp một hớp canh làm ấm dạ dày.

Một bữa ăn, kéo dài gần ba giờ.

Cô chọn chỗ không tệ, có thể nhìn thấy được cảnh đêm rực rỡ trong thành phố.

"Hình như là trời sắp mưa." Hắn ngắm nhìn phương xa, cả ngày nay thời tiết đều tốt, có là là muốn để dành cho lúc này.

Thêm Bình Luận