Trọng Sinh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngàn năm trước, hắn lấy năm giọt máu tươi nuôi dưỡng nàng, ban cho nàng năm trăm năm tu vi, giúp nàng tu thành hình người. Hắn đặt tên cho nàng, nàng liền cố chấp xem hắn là chủ, cuồng dại quyến luyến …
Xem Thêm

Được rồi, cô cũng ngửi được hơi ẩm rồi.

Cô thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ thương lượng với thần gió, thần mưa...

Cầu xin các vị đó, dời tôn giá của các vị đi một chút có được không? Thể chất của chủ tử nhà ta không tốt, không dầm mưa dãi gió nổi đâu.

Thần gió, thần mưa đều là người dễ thương lượng, cười cười phất tay với cô, tỏ vẻ không thành vấn đề.

Cô hài lòng gật đầu, vui vẻ báo cho hắn biết: "Không có đâu, anh yên tâm đi."

"Sao em biết?"

"Hả, chuyện đó thì... Em xem dự báo thời tiết." Ít nhất thì lúc ngươi còn ở đây sẽ không có.

"Là sao?" Hắn đưa mắt liếc nhìn đám mây đen kịt trên bầu trời đang dần tản đi.

Quả nhiên, tận khi hắn về đến nhà, không có một giọt mưa nào rơi xuống.

Vào nhà rồi, hắn không kiềm nỗi cơn mệt, vội nhắm mắt nghỉ ngơi.

Dưới mắt hắn có quầng thâm nhàn nhạt, thật ra thì cô cũng biết đêm qua hắn ngủ không ngon, nhưng hắn lại không nói gì, cùng cô dạo chơi cả một ngày, hắn luôn là người như thế, luôn mềm yếu, không nỡ để người bên cạnh thất vọng.

Cô lặng lẽ đưa tay, đan chặt tay vào tay hắn, lòng bàn tay dán sát vào nhau, lại bẻ cong từng ngón tay của hắn xuống, vờ như hắn cũng đang nắm chặt tay cô.

Hắn tốt như vậy, khiến cho cô thèm khát, rõ ràng hắn đã đối xử với cô tốt đến thế, yêu thương chìu chuộng đủ điều, vậy mà cô còn không biết đủ, muốn độc chiếm hắn, mới có thể phạm phải sai lầm không thể cứu vãn, cũng hại hắn thật thê thảm...

Nếu... hắn nhớ lại mọi chuyện, vậy phải làm sao bây giờ?

Chắc sẽ tức giận, oán hận, sau đó sẽ cắt đứt quan hệ với cô, vạn kiếp không muốn gặp lại?

Giống như lần này, hắn vừa đi, đã trốn cô đến tận ngàn năm, nếu không phải cô đánh phán quan bất tỉnh để xem lén sổ Sinh tử, có lẽ đến giờ vẫn chưa tìm được hắn. Một khi hắn đã quyến tâm muốn tránh, cô sẽ không cách nào tìm được...

"Phượng Diêu, thật xin lỗi, có thể, đừng tránh ta nữa... được không...?" Đừng... hận ta?

"Hướng Duy Hoan" bắt đầu quang minh chính đại ra vào nhà Phượng Diêu.

Có lúc thì hẹn hắn cùng ra ngoài đi dạo, có lúc thì cùng hắn tán gẫu trời nam đất bắc, có lúc sợ hắn làm việc đến quên mất giờ giấc, nhắc nhở hắn ăn cơm, có lúc lại không làm gì cả, hắn bận việc của hắn, cô sẽ tự mình gϊếŧ thời gian.

Cô dần bước vào cuộc sống của hắn, vô cùng tự tại.

Cô bắt đầu chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của hắn, còn hắn, cũng bất giác tiếp nhận, từng chút từng chút một, để cô từng bước xâm chiếm, dần tiến vào cuộc sống của hắn.

Bàn chuyện với công ty xong, hắn tắt cửa sổ MSN, sau khi phần mềm trò chơi kia được tung ra thị trường, phản ứng thu về tương đối khả quan, bên phía công ty hy vọng hắn sẽ nhanh chóng đưa ra bản hai, tăng thêm vài tính năng cho trò chơi, mấy ngày nay hắn cũng đang nghĩ xem làm cách nào để nâng cấp phần mềm này.

Thấy không khí chung quanh có vẻ im ắng, hắn quay đầu, tìm được bóng dáng của cô trên ghế sô pha cạnh tường.

Cô ngủ thϊếp đi, co người nằm trên sô pha, dáng vẻ vừa thanh thuần lại vừa thiện lương.

Hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh sô pha, đưa tay lướt lên gò mà cô, gạt mấy sợi tóc đen tán loạn ra sau tai, yên lặng bảo vệ cô gái đang say ngủ.

Bọn họ gần như là gặp nhau mỗi ngày.

Hôm nay thì cô bỗng dưng hổi hứng, nói muốn hầm canh bổ cho hắn uống, sau đó thì nghiêm túc nghiên cứu sách dạy nấu ăn, ôm theo cả một túi nguyên liệu lớn, bắt đầu làm theo những gì trong sách hướng dẫn.

Nhưng... bạn cũng biết rồi đó, nói là một chuyện còn làm lại là chuyện khác, hắn đứng xem khoảng mười phút, đã nghe được những tiếng kêu la liên tục của cô, không đành lòng, rốt cuộc hắn cũng phải ra tay giành lại phòng bếp.

Lúc còn ở cô nhi viện thỉnh thoảng hắn cũng sẽ vào bếp phụ giúp một tay, những món đơn giản không thể làm khó được hắn.

Lúc này, nồi canh đang được hầm lửa nhỏ trên bếp, bữa tối cũng đã sẵn sàng để dọn lên bàn ăn.

Còn hôm qua, lúc cô tới, hắn đang trồng hoa trong vườn, vì thế cô cũng tự nhiên chạy đến giúp hắn tưới nước, nhổ cỏ.

Hắn có trưng vài chậu Thường Duyến bên cửa sổ, trước sân nhà cũng dọn sẵn một góc vường, dùng để trồng vài loại hoa cỏ.

Mấy ngày trước, những hạt giống bắt đầu nảy mầm, chồi non xanh biếc dần vươn cao, có một lần, lúc hắn trở về thì vô tình nghe được cô đang ngồm xổm ở đó, lẩm bẩm nói chuyện với mấy chồi non: "Các ngươi thật may mắn, có thể được hắn đích thân chăm sóc, hắn là một chủ tử rất, rất tốt, các ngươi phải biết quý trọng..."

Phải không? Hắn được xem là một chủ tử tốt?

Hắn ngừng động tác trên tay lại, nghiêng đầu nhìn cô, trong lúc lơ đãng để cái xẻng cứa vào tay, hắn vội rụt tay lại, đã thấy cô nhanh chóng nắm lấy tay hắn, ngậm vào miệng.

Hắn hơi ngạc nhiên, vội vàng muốn rút ra: "Đừng... tay anh bẩn..."

Cô mặc kệ tay hắn có bẩn hay không, cái động tác theo bản năng đó cũng không phải học theo phim truyền hình lúc 8h, mà là...

Chao ôi! Ngàn vạn lần đừng có lặp lại lần hai!

Năm giọt máu tươi tạo ra một Tôn Y Nỉ, cô không muốn lại có thêm một bụi hoa ngọn cỏ nào đó đến giành với cô.

Mặc dù bây giờ hắn chỉ là phàm nhân, nhưng ai dám đảm bảo có để lại hậu quả gì không? Phượng Diêu là của một mình cô, mỗi một sợi tóc, mỗi một giọt máu đều là của cô, ai cũng không được giành.

Phượng Diêu rút tay ra không được, để mặc cho cô ngậm, ngón tay được cánh môi mềm mại và ấm áp ôm trọn khiến tai hắn không khỏi đỏ lên.

Rõ ràng không phải là hành động gì đó quá mức nóng bỏng, nhưng người chưa bao giờ thân mật với nữ giới như hắn vẫn bị bầu không khí mập mờ lúc này làm cho tim đập loạn nhịp.

Hành vi thân mật như thế, cô lại xem như chuyện đương nhiên, không chút bối rối, cứ như, trời sinh bọn họ vốn đã như thế...

Ánh mắt hắn ấm lên, không cố rút tay về nữa, mặc cho đôi môi mềm mại mυ"ŧ mát ngón giữa của mình.

Cho đến khi cô phát hiện ra mình đã ăn quá nhiều đậu hủ, hành động thế này ở hiện đại đã đủ để cấu thành tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© rồi, lúc này mới lưu luyến buông ngón tay của hắn ra.

Ngón tay vừa định thu về lại vòng sang bên, ngón cái khẽ quét qua môi cô.

"Đã nói là tay bẩn rồi." Nhìn cô xem, cũng dính bùn rồi.

"A..." Hắn vừa... có phải hắn vừa dịu dàng... lau miệng giúp cô không?

Rõ ràng là cô luôn làm việc tùy hứng, hành vi trêu đùa quá đáng hơn nữa cũng đã từng làm với hắn, vậy mà lại bị hành động chăm sóc vô cùng đơn giản này của hắn làm cho ngây ngốc.

Sau khi lấy lại tinh thần... cô lại học theo bộ dáng ngây thơ của cô gái nhỏ, đỏ mặt.

Tình ý của cô lộ rõ như thế, cũng không hề mượn cớ che đậy, hắn chẳng tốn chút công sức nào đã có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn yên lặng nhìn, trái tim bỗng thấy ấm áp.

"Ưʍ..." Cô gái nhỏ tham ngủ khẽ nhích người, mở đôi mắt mờ sương ra, chống lại đôi mắt sâm thẳm dâng đầy tình ý, trong nháy mắt cô còn tưởng rằng mình đã trở lại những ngày gắn bó thân thiết ở Linh sơn. Cũng chỉ có những tháng ngày chưa bị cô làm tổn thương đó, hắn mới có thể nhìn cô bằng ánh mắt như thế, vì vậy cô bất giác vòng tay kéo hắn xuống, đưa cánh môi mềm mại lên.

Phượng Diêu không ngờ cô sẽ có hành động như vậy, không chút phòng bị đã bị cô kéo xuống, theo bản năng vươn tay ra chống, để tránh đυ.ng đau cô.

Không ngờ, việc này lại khiến cho tình hình càng thêm thảm hại, hơn nữa, hắn còn ý thức được tay mình đã đặt lên thứ gì đó rất mềm mại.

Mà cô, lại không chút ngần ngại dâng thứ căng tròn đó vào giữa lòng bàn tay hắn, mặc hắn sờ nắn, giống như con mèo nhỏ đòi chủ vuốt ve, lại còn chưa đủ thỏa mãn nâng môi, luồn cái lưỡi thơm tho vào miệng hắn, quấn quít chơi đùa.

"Ừ..." Là không từ chối được, hay bản thân cũng không muốn từ chối? Phượng Diêu không còn sức để suy xét, nhanh chóng bị hành động lớn mật của cô làm cho tim đập loạn nhịp.

Thêm Bình Luận