Trọng Sinh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngàn năm trước, hắn lấy năm giọt máu tươi nuôi dưỡng nàng, ban cho nàng năm trăm năm tu vi, giúp nàng tu thành hình người. Hắn đặt tên cho nàng, nàng liền cố chấp xem hắn là chủ, cuồng dại quyến luyến …
Xem Thêm

Tình ý sâu như vậy, sao cuối cùng lại chia lìa?

Phượng Diêu không hiểu, cũng chẳng thể nào nhớ nổi.

Ngồi dậy khỏi giường, nhìn con số trên đồng hồ điện tử đặt ở đầu giường, xem ra cô lại trông giữ cả đêm rồi.

Cô luôn cho là hắn không nhìn thấy, thế nên cứ yên lòng mà đi lại trong nhà hắn, ban ngày thì dùng một tướng mạo khác mà ở cạnh hắn, buổi tối lại ẩn thân, có lúc ngồi bên cửa sổ bảo vệ, có lúc lại nằm nghiêng người ở chỗ trống bên cạnh hắn để nhìn hắn ngủ.

Nhưng kỳ thật, hắn vẫn luôn nhìn thấy một tầng sương mù mờ ảo bao phủ quanh người cô.

Hắn không hiểu tại sao, nhưng quả thật bất luận cô dùng thuật pháp gì, cũng đều không có tác dụng với hắn.

Hắn cố tỏ ra ngu ngốc, mặc cho cô dùng cách này để bầu bạn bên hắn vào những ngày sinh nhật trong suốt hơn mười năm qua.

Cơn choáng váng bất chợt khiến hắn cảm thấy cổ họng hơi khô, hắn xuống giường, định xuống lầu uống ly nước, chưa đi được hai bước thì hắn đã cảm thấy cả người lảo đảo, cứ như sức lực toàn thân đều bị rút sạch, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi ở cạnh cửa.

Gần như là ngay lúc đó, một lực rất nhẹ nhưng lại vững vàng nâng hắn dậy. Tầm mắt hắn mờ tối, cả người không còn chút sức lực, chỉ có thể mặc cho người khác định đoạt, nhưng một mùi hương quen thuộc truyền tới mũi lại khiến hắn yên lòng, không hề muốn kháng cự.

Hắn biết, là cô.

"Thật là hao tâm tổn trí mà, cái bệnh cũ hay mềm lòng này của ngươi vẫn không sửa được..."

Hắn cảm giác mình được đưa trở lại giường lần nữa, bên tai truyền đến tiếng thở dài đầy khổ não của cô, sau đó, phần môi cảm nhận được thứ gì đó rất mềm mại,

Cảm giác đó rất khó hình dung, lành lạnh mà thư thái, nếu miễn cưỡng muốn hình dung, thì nó khá giống với cái cảm giác được hít thở không khí trong lành mang theo hương hoa thơm ngát trong rừng rậm.

Hắn thở dốc từng hơi, cảm giác sức lực ở tứ chi đang dần dần trở lại, vừa mở mắt thì thấy cô gái nằm trên người hắn đang vội giật người lui ra.

"Được rồi, tôi biết là tôi không nên tự tiện xông vào nhà dân khi chưa được sự đồng ý của cậu, cậu đừng tức giận, cũng đừng trở mặt, tôi sẽ lập tức đi ngay!" Thật sự sợ hắn sẽ lạnh lùng quở trách.

Cho dù vẻ mặt có cợt nhã, làm bộ như không thèm để ý thì khi bị người yêu dấu nhất lạnh mặt nhìn mình, trái tim vẫn sẽ đau nhói, cho nên cô thà mang lấy dung mạo người khác, chỉ cần nhận được chút dịu dàng, vui vẻ từ hắn cũng đủ hài lòng rồi. Cô rất rất không muốn khiến hắn chán ghét, nhưng hình như luôn là như vậy...

"Chờ một chút." Phượng Diêu đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay trắng mịn, nhìn cô đầy nghi hoặc: "Em làm sao vậy?"

Bước chân lảo đảo mà yếu ớt, thậm chí khuôn mặt trắng hồng bình thường hôm nay cũng có hơi trong suố.

"Cậu đang quan tâm tôi sao?" Cô thụ sủng nhược kinh nháy mắt mấy cái.

Hắn nhíu mày: "Tôi hỏi em làm sao vậy?"

Quả thật cô có gì đó rất lạ!

Chiêu thức giở trò vô lại của Tôn cô nương biến mất đã lâu giờ lại tái xuất trên giang hồ.

Cô yếu ớt tựa vào người hắn, hai cánh tay bò lên cổ hắn: "Có cậu quan tâm, chết cũng đáng giá!"

"Tôn Y Nỉ!"

Hắn tức giận, trong lòng nổi lên gợn sóng, chân chân thật thật mà truyền đến người cô.

Tôn Y Nỉ cười khổ. Quả nhiên, cô chỉ biết chọc cho hắn không vui.

"Dù sao cậu cũng không giữ tôi lại, dù tôi có không khỏe, nói cho cậu biết thì được ích lợi gì?" Cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu bị hắn đẩy ra, tiếp đó là đuổi ra khỏi cửa...

Cả người bỗng bị hắn ôm ngang lên, đặt lên cái giường mềm mại, mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, vẻ mặt hoài nghi xen lẫn âu lo: "Có cần dẫn em đến bệnh viện hay không?"

Thì ra, hắn vẫn quan tâm đến cô, cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ.

Chóp mũi cô ê ẩm, chợt thấy muốn khóc.

"Khó chịu lắm sao?" Bàn tay hắn đặt lên trán cô, khuôn mặt chỉ độc một mảng lạnh lẽo.

Cô vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình, nhỏ giọng cầu xin: "Lên đi, nằm với tôi có được không?"

Tiếng nói nhỏ nhẹ mang theo chút e dè, rất sợ bị từ chối.

Hắn không chút chần chờ, lập tức lên giường, nằm xuống bên cạnh cô.

"Muốn ôm..." Cô được voi đòi tiên, tiếp tục yêu cầu.

Phượng Diêu giơ tay, kéo cô vào ngực mình.

Giống như đã làm hàng trăm lần, cô hoàn toàn có thể tìm tự tìm được vị trí khiến mình thoải mái nhất, cọ má vào ngực hắn, miệng khẽ rêи ɾỉ.

Cô đang làm nũng.

Nếu để cho toàn bộ những người ở phố Khởi Tình thấy được bộ dáng cô gái nhỏ lúc này của cô, tuyệt đối sẽ cười đến rụng răng, nhưng... muốn cười thì cứ cười, ai để ý chứ?

Không sai, quả thật cô đang làm nũng, thì sao chứ!

Bất luận kẻ nào cô cũng đều không để vào mắt, chi riêng hắn, không cách nào không để ý, không cách nào không tỏ ra mềm yếu như đứa nhỏ mới sinh trước mặt hắn được.

"Nếu tôi lại muốn xin thêm một cái hôn, thì có bị cậu ném ra cửa hay không?" Hiếm khi thấy hắn xin gì cho nấy như hôm nay, Tôn Y Nỉ cô từ trước đến giờ không phải là người thích chống đối lại may mắn của mình.

Hắn yên lặng: "Biết là tốt rồi, ngủ đi."

"À." Chỉ hỏi một chút thôi mà.

Không muốn khiến cô quá thất vọng, hắn dừng một chút, vẫn in lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ: "Mau ngủ đi."

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã dần sáng, Phượng Diêu không hề buồn ngủ, hắn biết cô cũng không ngủ.

Hô hấp đều đều phả vào trước ngực hắn, có vẻ cô đã tốt hơn nhiều rồi, ít nhất thì khuôn mặt đã có chút huyết sắc, không còn mờ ảo khiến người khác hoảng sợ như lúc nãy.

Hắn biết cô không phải người bình thường, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, những bệnh viện bình thường quả thật chả có chút tác dụng nào với cô cả, khoảnh khắc đó, hẳn thật sự cảm thấy rất phiền muộn, oản mình chỉ là nhân loại u mê mà ngu ngốc, không thể làm được chút gì.

Nếu là hắn của lúc trước, tất nhiên sẽ biết phải làm thế nào mới giúp được cô, nhưng hắn của bây giờ lại đành thúc thủ vô sách. (bó tay không có cách nào)

Hắn sẽ già, sẽ chết, cuối cùng vẫn phải để lại một mình cô. Mấy chục năm đối với nhân loại quả là rất dài, nhưng với cô chỉ là cái nháy mắt.

Hắn đã từng nghĩ, có lẽ, cứ vậy đi, để mặc cho khoảng cách hai người càng ngày càng xa, dần tách rời khỏi sinh mạng đối phương, xa nhau 14 năm, hắn không chỉ một lần nghĩ như vậy, nhưng cô lại không chịu, một năm rồi lại một năm, cô luôn cố tình tìm đến, như gần như xa mà trói chặt hai người lại với nhau, không muốn buông tay.

"Đã lâu lắm rồi chúng ta không cùng ngủ chung trên một cái giường như thế." Trải qua mấy phút yên lặng, cô đột nhiên mở miệng.

Hắn hừ nhẹ, không đáp lời.

Khi còn bé, và cả nửa năm khi vừa rời nhà nữa, bọn họ đều chen chung trên một chiếc giường, dựa vào nhau mà ngủ, chỉ khác là lúc đó người được hai cánh tay giang ra bảo vệ trong lòng là hắn.

"Thật nhanh, chỉ chớp mắt mà cậu đã lớn đến vậy rồi..."

Hắn nhíu mày một cái: "Đừng có dùng cái giọng mẹ già đó để nói chuyện với tôi."

"Tôi không có ý đó." Chỉ là rất hoài niệm, hắn lại có thể ôm lấy cô, bảo vệ cô trong ngực giống như trước đây rồi.

Hắn cũng không biết, trước kia khi hắn còn nhỏ, mỗi khi ôm hắn vào ngực, cảm giác chỉ cần mạnh tay một xíu thôi là hắn sẽ vỡ tan khiến cô thật sự rất sợ. Hắn chưa từng yếu ớt như thế, nụ cười chói lọi đầy vui sướиɠ lúc đầu khi tìm được hắn bỗng tắt ngấm trong nháy mắt, lúc ôm lấy cơ thể nho nhỏ mềm mại của hắn thì cô thấy vô cùng tự trách và bất lực mà khóc rống lên.

Cặp mắt kia, vẫn là cặp mắt mà cô quen thuộc, mặc dù là con nít, nhưng vẫn trầm tĩnh nhìn cô, nhẹ nhàng đưa cái tay nho nhỏ ra, chạm vào gương mặt đầy bi thương và bất lực của cô.

Thêm Bình Luận