Trọng Sinh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngàn năm trước, hắn lấy năm giọt máu tươi nuôi dưỡng nàng, ban cho nàng năm trăm năm tu vi, giúp nàng tu thành hình người. Hắn đặt tên cho nàng, nàng liền cố chấp xem hắn là chủ, cuồng dại quyến luyến …
Xem Thêm

Cô không phải mẹ hắn, cho dù hắn lúc này chỉ mạnh tay một chút là vỡ, nhưng hắn vẫn là người bảo vệ một phương, là người có khả năng trấn an giúp cô không còn hoảng hốt, lo sợ nữa.

Phần lớn thời gian, đều là cô làm nũng với hắn, hắn vẫn là khởi nguyên và tận cùng của cô, có hắn, cô mới không còn phiêu đãng không nơi nương tựa nữa.

"Phương Diêu, đừng quá mềm lòng có được không?"

Hắn mở hai trong mắt khép hờ ra: "Sao lại nói thế?"

"Chuyện ngày hôm qua, cậu quên rồi sao?"

Ngày hôm qua? Phượng Diêu hồi tưởng lại một chút.

Trên đường về nhà, lúc hắn đi ngang qua ngã tư thì bị một cô gái hấp tấp tông phải, trong nháy mắt đó, hắn ngoài ý muốn nhìn thấy dược kết cục của cô gái...

Cô ấy dựng xe dậy, sau đó vượt đèn đỏ ở một ngã tư, tông phải một chiếc xe buýt, đầu vỡ tan tành, tử vong ngay tại chỗ, không có bất kỳ cơ hội được cứu sống nào, tình trạng lúc chết vô cùng thê thảm.

Lập tức, hắn không kịp nghĩ nhiều, đã đưa tay kéo cô.

"Tiểu thư, phiền cô có thể trả lời vài câu hỏi giúp tôi được không?"

Cô gái không muốn, nói cô không có thời gian.

Đương nhiên hắn biết cô không có thời gian, vì muốn nhanh chóng đến vườn trẻ đón con trai vừa tan lớp, nên mới có thể vượt đèn đỏ.

Hắn nói: "Chỉ cần một chút thời gian là được rồi."

Cô gái không nhịn được, thậm chí giọng điệu cũng không tốt, hắn lơ đễnh, lấy giấy bút trong túi ra, bắt đầu nhớ lại nội dung những câu hỏi công ty đặt ra lúc trước, câu được câu không hỏi một vài vấn đề.

Cô gái thấy hắn không có văn bản chính thức, chỉ tùy tiện xé một tờ giấy trắng để ghi chú, lầm tưởng là hắn đang định bán cái gì đó.

Hắn cười yếu ớt, cũng không giải thích gì thêm.

Cuối cùng, cô ấy còn nói: "Nếu anh còn không để cho tôi đi, tôi sẽ cảm thấy là anh đang đứng đây quấy rầy tôi!"

Nhìn chiếc xe buýt kia chạy qua trước mắt, hắn khẽ mỉm cười, nghiêng người nhường đường: "Mời tiểu thư."

Hồi ức đến đây là chấm dứt.

Tôn Y Nỉ ấp úng nói: "Cô ta còn không biết cậu đã cứu cổ, còn đối xử với cậu như thế."

"Cô ấy mồ côi cha mẹ, con trai của cô ấy rất cần cô ấy." Có thể cứu được một mạng, hắn không ngại bị hiểu lầm.

"Nhưng mà, nhưng mà..." Giọng nói yếu ớt đầy ủy khuất lại bật ra: "Tôi cũng cần cậu mà..." Sao hắn lại quên mất hắn cũng là chủ tử cô yêu mến chứ?

Trái tim Phượng Diêu khẽ động, cúi mắt nhìn cô.

Cô gái gặp phải tử kiếp, hắn giúp cô ta hóa giải, sức mạnh của tử kiếp ấy sẽ phản lại vào người hắn, thân thể của hắn lúc này chỉ là người phàm, sao chịu được chứ?

Khi còn bé hắn thường thay người thân hóa giải tai họa, khiến cho chính mình ốm yếu nhiều bệnh, nếu không phải lúc nào cô cũng lui tới Linh sơn, đem rượu Tiên, Tuyết Linh chi cho hắn ăn ngày ba bữa, cô cũng không dám tưởng tượng hiện giờ hắn giờ hắn sẽ thành ra thế nào nữa. Cho nên sau đó, cô mới dứt khoát dẫn hắn rời khỏi nhà, nhắm mắt làm ngơ.

Hình như Phượng Diêu đã hơi hiểu được tình trạng kỳ dị tối hôm qua...

Cho nên cô không khỏe là có liên quan đến hắn sao?

"Có được không? Phượng Diêu?" Cô vẫn đang chờ câu trả lời của hắn.

Có lẽ suy nghĩ của cô rất tuyệt tình, nhưng sống chết của những người đó thì có quan hệ gì đến cô đâu? Cô chỉ không muốn hắn có chuyện.

Hắn dừng động tác lại một chút, mới chậm chạp vuốt ve mái tóc dài của cô, mang theo ý trấn an: "... Ngủ đi."

Hắn hiểu nỗi muộn phiền và tâm trạng một lòng suy nghĩ cho hắn của cô.

Hắn im lặng an ủi, như đang nói cho cô biết ... Tôi ở đây, yên tâm, không cần phải sợ.

Cô cho là mình sẽ không buồn ngủ, nhưng có lẽ đêm qua nguyên khí của cô đã bị tổn thương nặng nề, cũng có thể là do cả ngàn năm qua trái tim luôn bị treo ngược, khiến cô chưa từng có được một giấc ngủ yên, giờ có hắn ở bên, cô mới cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ...

Được hơi thở ấm áp và vững vàng của hắn bao vây, chẳng mấy chốc Tôn Y Nỉ đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Phượng Diêu cũng ngủ thêm hai giờ, lúc tỉnh lại, cô vẫn đang chìm trong mộng đẹp, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hơi hơi ửng đỏ. Sau khi chắc chắn cô không có gì không ổn, cũng không có gì khác lạ, hắn mới thả nhẹ động tác, rút cánh tay bị cô gối dưới đầu ra, cố tránh làm phiền đến cô, nhẹ nhàng xuống giường.

Hôm nay hắn phải về trường học một chuyến.

Kiểm tra lại luận văn lần cuối, lại bỏ những thứ cần thiết vào túi xong, hắn quay đầu liếc nhìn người đang ngủ trên giường. Thiếu đi l*иg ngực hắn, cô từ bên phải giường lăn qua nửa bên trái giường mà hắn hay ngủ, ôm lấy cái chăm ấm có mùi của hắn, cả khuôn mặt gần như vùi cả vào trong chăn.

Ngay cả lúc ngủ, cô cũng theo bản năng mà tìm kiếm hắn.

Hắn xuống lầu chuẩn bị bữa trưa, để lúc tỉnh lại cô có thể ăn.

Hắn chỉ nấu hai chén canh chua cay, lại xào thêm một đĩa rau đơn giản, sau khi bưng lên bàn, hắn mới lên lầu gọi cô.

"Y Nỉ, xuống ăn cơm đi, ăn xong rồi ngủ tiếp."

"Hở..." Con sâu nhỏ đang quấn mình trong chăn khẽ chuyển động, giùng giằng mở mắt.

"Em..." Hắn lại bị cô hù dọa lần nữa.

"Sao thế?" Cô vừa tỉnh lại, vẻ mặt ngơ ngác, vẫn chưa nhận rõ lúc này là ngày hay đêm.

"Em không cảm thấy trong người có gì không ổn sao?" Hắn cẩn thận dò xét.

"Đầu óc choáng váng, không còn chút sức lực nào..." Nói xong, cô lại làm nũng, muốn dựa vào người nào đó.

Phượng Diêu thấy cô quấn chặt lấy mình như gấu koala, trong lòng chấn động.

Sao lại thế này? Cô lại trở về bộ dáng lúc sáng, cả người trong suốt...

Vừa nãy hắn thấy sắc mặt của cô rất khá, hắn còn cho là sẽ không có chuyện gì nữa.

Cúi đầu kéo gương mặt đang chôn trong ngực hắn ra... Giờ phút này, cô lại bình thường trở lại, cứ như vừa nãy chỉ là do hắn hoa mắt!

Nắm tay cô lên xem, cũng thấy cánh tay dần hồng hào trở lại.

Vốn tưởng rằng cô lại giở trò, cứ như lão yêu không ngừng quấn lấy mình như trước, nhưng khi nhìn bộ dạng ngây thơ vẫn chưa tỉnh ngủ của cô, lại thấy không giống.

Tại sao cứ lặp đi lặp lại, lúc tốt lúc xấu như thế?

Hắn suy ngẫm, nhìn cô nói: "Đứng dậy ăn một chút đi. Có đi được không? Hay để tôi bưng lên?"

Cô dụi dụi mắt, tỉnh táo lại một chút, tự buông tay ra, đến phòng tắm rửa mặt, sau đó mới theo hắn xuống lầu ăn cơm.

Trong lúc ăn, ánh mắt của hắn một giây cũng không rời khỏi người cô, từng thay đổi dù là nhỏ nhất trên người cô cũng đều được hắn thu hết vào mắt.

Ăn cơm xong, cô dọn chén định đem xuống bếp rửa sạch, bị hắn kéo lại, sau đó, thì không buông ra nữa.

Hình như, chỉ cần ở khoảng cách đủ gần, chạm được vào hắn, cô sẽ không sao.

"Em biết tại sao, có đúng không?" Tất nhiên là cô đã làm gì đó, mà không cho hắn biết.

"Chuyện đó..." Bởi vì linh đan bản mệnh của cô đang nằm trên người hắn, chỉ là tối qua còn chưa kịp thu hồi, hắn đã tỉnh.

Lúc đầu, nhờ có hắn độ trì nên cô mới hóa được thành người, linh đan bản mệnh của cô tất nhiên là tương hợp với hơi thở của hắn, hắn không cảm nhận được cũng là bình thường.

Nhưng chuyện này không thể nói ra, nếu hắn biết, trong lòng nhất định sẽ khổ sở.

Cô rất giỏi tìm thời cơ, chờ lúc hắn không chú ý thu hồi linh đan bản mệnh lại là được rồi, cũng không khó lắm...

"Tôn Y Nỉ?" Cô tránh né ánh mắt hắn, khiến hắn càng thêm xác thực suy đoán của mình.

"Chuyện đó... Tôi rất khó giải thích, chỉ cần cậu đừng cách tôi quá xa là được rồi."

Cô thế này, hắn cũng không dám để cô một mình.

Hắn không biết nếu để mặc cho cô cứ trong suốt dần từng chút một như thế, sẽ có hậu quả gì, cũng không dám đánh cuộc.

Thêm Bình Luận