Trọng Sinh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngàn năm trước, hắn lấy năm giọt máu tươi nuôi dưỡng nàng, ban cho nàng năm trăm năm tu vi, giúp nàng tu thành hình người. Hắn đặt tên cho nàng, nàng liền cố chấp xem hắn là chủ, cuồng dại quyến luyến …
Xem Thêm

"Giả thuyết thôi mà. Dù cho năng lực của em có mạnh hơn nữa, tuổi thọ của loài người luôn có giới hạn, em không cách nào thay đổi được."

"Vậy tôi sẽ đánh bất tỉnh Phán quan lần nữa, tra ra nơi kiếp sau cậu chuyển thế, tiếp tục làm bạn bên cạnh cậu."

Phượng Diêu không nói gì nữa. Trong bối tối, vẻ mặt hắn ra chiều suy nghĩ, mơ hồ mà sâu xa.

"Phượng Diêu, cậu lại đang nghĩ gì thế?"

Đang suy nghĩ, có nên đồng ý cho cô tiếp tục đuổi theo mình nữa hay không?

Một đời rồi lại một đời, mỗi lần tìm kiếm là mỗi lần lo sợ, mệt mỏi, cảm giác có được rồi lại mất đi cứ không ngừng lặp đi lặp lại... Mặc dù cô không nhắc tới, nhưng cũng không khó tưởng tượng. Việc này không công bằng với cô.

Từ bỏ, mới là sự khoan dung và lối thoát tốt nhất dành cho cô.

Nhưng mà, khi hắn vừa định mở miệng thì đã nhận thấy ánh mắt đầy vẻ lo âu và sợ hãi của cô, khiến hắn một chữ cũng không phun ra được.

Cô đang sợ, sợ hắn thật sự sẽ nói ra miệng, kêu cô đừng tìm hắn nữa.

"Cậu sẽ để tôi tìm... có đúng không?" Cô cẩn thận chứng thực, rất sợ bị từ chối.

Biết là một chuyện, nghe được từ miệng hắn nói ra, cô không biết mình có thể chịu đựng được hay không.

Từ lúc cô có trí nhớ đến giờ, hắn chính là tất cả của cô, hai mắt của cô chỉ luôn nhìn hắn, một khi mất đi rồi, cô sẽ không còn gì cả.

Dù cho cô có tự dối gạt mình cũng được, chỉ cần một ngày hắn vẫn chưa nói ra miệng, cô có thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, vờ như hắn... chưa từng chán ghét, muốn xua đuổi cô.

Hắn thở dài một tiếng, bằng lòng nói ra đáp án cô muốn nghe: "Đúng."

Hắn cũng ích kỷ! Dù biết rõ cô rất mệt mỏi, dù phải để cô chịu đựng nổi đau của việc mất đi, hẵn vẫn hi vọng có cô bên cạnh.

Tôn Y Nỉ che hai tai lại, vờ như không nghe thấy tiếng thở dài của hắn. Cứ coi như là bị ép buộc thì ít nhất hắn cũng đã đồng ý với cô, hắn bằng lòng để cô cùng...

Mấy tiếng rầm rì truyền vào trong tai, cực nhỏ, nhưng cô vẫn nhận ra được... nói chính xác hơn là tiếng thuyết pháp, cô vậy mà đến tận bây giờ mới nhận ra được!

Chết thật. Cô nhắm mắt lại.

"Sao thế?" Hắn để ý đến sự khác thường của cô.

"Chúc Dung tới." Là chập điện hay còn có những nguyên nhân khác, cô không rõ lắm, nhưng cô chắc chắn là mình ngửi được hơi thở của Chúc Dung.

Phương Diêu trầm mặc, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.

Cho nên, tình huống xấu nhất, bi quan nhất là... có thể bọn họ không phải chết cháy, mà phải chết vì buồn bực ở chỗ này?

Ăn món hầm rất thú vị, thế nhưng, khi mình trở thành thức ăn bị hầm thì sẽ chẳng còn thú vị được nữa.

Hắn bắt đầu cảm nhận được nhiệt độ nơi mình dựa vào càng ngày càng tăng.

"Nỉ Nỉ, tôi biết em có năng lực rời khỏi chỗ này, phải làm gì thì cứ làm đi, không cần lo lắng cho tôi, có biết không?"

"Cậu đánh giá tôi quá cao rồi." Cô đau khổ nói: "Nếu là trước kia, tôi còn có sức chạy ra, nhưng mà hiện giờ... nói thẳng cho cậu biết, tôi không còn chút pháp lực nào cả."

Cho nên tối qua mới có thể suy yếu đến mức không duy trì được thuật ẩn thân, phải hiện thân trước mặt hắn.

"Tại sao?"

"Thiên kiếp." Mặc dù cô được hắn độ hắn, không cần phải trải qua những khó khăn như ngoại tộc tu hành, nhưng ba lần thiên kiếp thì vẫn phải có, nếu không thì sao có thể công bằng cho được?

Ngàn năm trước, cô trải qua thủy kiếp, ngài ở bên cạnh, giúp cô vượt qua.

Trải qua ngàn năm, gần đây pháp lực của cô cứ ngày một biến mất, huống chi lần này cô phải trải qua hỏa kiếp, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước.

Hỏa khắc mộc, là thiên địch của cô.

Từ trước, mỗi khi cô nhìn thấy Chúc Dung đều thấy run rẩy toàn thân, phải nhanh chóng kiếm đường vòng mà đi.

Biết rõ là sắp tới, nhưng cô lại không thể trơ mắt nhìn hắn vì cứu một người không liên quan mà bị tử kiếp phản phệ, bệnh nặng một trận, cho nên liền....

"Liền thế nào?" Ngoài ý muốn, hắn lại có thể nghe được tiếng lòng của cô.

"Linh đan bản mệnh của tôi đang ở trên người cậu." Cô đành phải nói thật.

"Vậy thì thu về, nghĩ biện pháp đưa mình ra khỏi nơi này, nếu còn dư lực thì tìm thêm người trở lại cứu tôi."

Tôn Y Nỉ vốn định biện hộ, nhưng cũng hiểu cách của hắn mới là chính xác nhất, nếu hai người đều bị kẹt trong đây, vậy thì cái gì cũng xong hết rồi.

Vị Chúc Dung lão bá này nổi danh là tính khí nóng nảy, thiết diện vô tình, ngài sẽ không vì cố kỵ nơi này đang có một vị thiên nhân cao quý trấn giữ mà chịu đi đường vòng.

Mệnh cách của Phượng Diêu rất đặc thù, cũng giống như nhân duyên vậy, tuổi thọ mỗi đời của hắn đều không được ghi trong sổ sinh tử, cho nên cô không cách nào biết được hắn có thể sống được bao lâu.

"Nghe lời, đừng do dự nữa!" Nhiệt độ bên trong thang máy càng lúc càng cao, cảm giác ngay cả không khí cũng rất mỏng manh, nếu tiếp tục chần chờ, bọn họ sẽ thật sự chôn thân ở đây.

"Được, tôi nghe lời cậu." Cô nghiêng người, đặt môi lên môi hắn, Phượng Diêu chỉ cảm thấy trong bụng chợt ấm lên, rồi sau đó, mắt dần mờ đi, thể lực của hắn không ngừng giảm xuống.

Tôn Y Nỉ vịnh hắn, để hắn dựa vào vách, vội vã để lại một câu: "Chờ tôi!"

"Nỉ Nỉ." Hắn đảo tay, cầm lấy cổ tay cô, kéo giật cô xuống.

Đây là lần đầu tiên hắn gọi cô như thế, kể từ năm hắn sáu tuổi, sau khi hắn nói với cô cảnh tượng mình thấy trong mộng, mấy năm nay hắn vẫn không hề nhắc tới, cũng không để cho cô biết, đối với những chuyện xảy ra giữa họ, đa phần hắn thấy cảm kích.

Hắn mở mắt ra, tuy tầm mắt đã nhòe đi nhưng hắn vẫn kiên trì muốn nhìn rõ mặt cô.

Nhẹ nhàng, quyến luyến, hắn hôn lên môi cô, không giống với lúc cô thu hồi linh đan bổn mạng, chỉ là một nụ hôn thuần túy, nhưng lại truyền đạt yêu thương suốt ngàn năm.

"Nếu không còn kịp nữa, không sao, cứ làm theo những gì chúng ta vừa nói, tôi sẽ chờ kiếp sau em lại đến tìm tôi. Còn nữa.. nếu có thể thì đừng đánh người khác bất tỉnh, đắc tội với quá nhiều người cũng không tốt."

"Được, tôi biết rồi."

Nhìn bóng dáng trước mặt dần biến thành điểm sáng bay đi mất, hắn hụt hẫng thu tay lại, bật ra một tiếng thở dài thật nhẹ.

Tâm tình của hắn lúc này cũng không mấy xa lạ, ngàn năm trước kia, hắn cũng từng cảm nhận được sự chua xót lúc phải trải qua lựa chọn sinh tử như thế...
Chương 7
Sáng sớm, chuyện đầu tiên hắn làm khi vừa mở mắt ra là đến trước cửa sổ ngó chậu cây vừa được trồng tháng trước.

Loại thực vật này, hắn chưa từng gặp qua, tra cứu trong bách khoa toàn thư về thực vật cũng không tìm được tên và thuộc tính của nó.

Cũng đúng. Cô vốn kỳ lạ, tức không phải người thường, sao có thể tìm được đáp án trong bách khoa thực vật được chứ?

Sau một tuần mày mò trong thư viện, hắn chợt nảy ra sáng ý, đổi hướng sang bách khoa về những thứ huyền bí, thần tiên ma quái trên trời dưới đất, lúc này mới có chút thu hoạch.

Thì ra, cô là tuyết giáng thảo.

Tuyết giáng thảo, vốn sống cộng sinh với Bách Thảo Phong trên vách đá nơi có khí hậu âm hàn, sau được chuyển tới trồng ở bờ Dao Trì.

Trăm năm sau, được thiên nhân ở Linh Sơn mang về, tu luyện trên Linh Sơn, cuối cùng cũng được đắc đạo.

Những thông tin về tuyết giáng thảo thật sự rất ít, lại chẳng có mấy ai biết đến, vậy mà, khi đọc những điều đó, hắn lại không hề thấy chúng xa lạ.

Một hình ảnh mơ hồ thoáng qua trong đầu.

Đại thọ vương mẫu, bờ Dao Trì, trong lúc trăm hoa đang tranh tài khoe sắc, ngài nhìn thấy nó giữa muôn vàn kỳ trân tuyệt thế, ngồm xổm xuống khẽ vuốt ve chồi non xanh biếc, khiến nó mừng đến run rẩy.

Nhóc con thích ngài.

Khí tức trên người ngài giống với Bách Thảo Phong mà nó cộng sinh, ngón tay lành lạnh vuốt ve nó, khiến nó vô cùng thoải mái.

Thêm Bình Luận