Trọng Sinh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngàn năm trước, hắn lấy năm giọt máu tươi nuôi dưỡng nàng, ban cho nàng năm trăm năm tu vi, giúp nàng tu thành hình người. Hắn đặt tên cho nàng, nàng liền cố chấp xem hắn là chủ, cuồng dại quyến luyến …
Xem Thêm

Lâm Giang vẫn yên lặng lắng nghe, yên lặng suy nghĩ, sau đó nghẹo đầu hỏi với vể hoang mang: “Vậy cô tự mình chạy trốn khiến hắn oán hận như bây giờ, so với để hắn nhớ ra rồi oán hận mà đuổi cô đi, hai chuyện đó khác nhau chỗ nào?”

Theo ý anh thì, kết quả cũng như nhau cả mà.

Một câu hỏi khiến đầu cô trống rỗng.

Đều là không thể tha thứ, cần gì phải phân biệt ý hận nông hay sâu?

Cô chỉ luôn sợ hãi, sợ hắn nhớ ra người hại hắn thê thảm là cô, nhưng mà.......nếu kết quả cuối cùng đều là mất đi, sao không cố tranh thủ trước khi hắn hoàn toàn nhớ lại những chuyện lúc trước, cố ôm hắn nhiều thêm một chút?

Cô xụ mặt, bỗng thấy muốn khóc:”Có phải tôi ngốc lắm không?”

Làm hỏng hết mọi chuyện rồi!

Hiện giờ, cho dù hắn vẫn chưa nhớ được gì, nhưng dựa vào tính cách của hắn thì chắc chắn cũng không dễ dàng tha thứ cho việc cô vứt bỏ hắn hai lần, lần này hắn đã nói là nhất quyết không tha thứ cho cô!

“Nếu không, hay cứ nói rõ chân tướng cho hắn biết đi, dù sao, kết quả tệ nhất cũng chỉ đến thế, cứ để hắn tự quyết định tha thứ hay là oán hận cô.”

Nếu vậy, cô cũng không cần phải đoán tới đoán lui, chịu đủ đau khổ.

Lâm Giang kéo tay cô đi thẳng một mạch tới nhà Phượng Diêu, ngay cả cơ hội lùi bước cũng không cho cô chọn đã tự ý nhấn chuông cửa.

“Đợi, đợi một chút, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong phải nói thế nào....”

“Cứ nói lại hết một lần những lời đã nói với tôi là được.”

“Nhưng mà.........”

“Ni Ni.” Đột nhiên, anh ta nghiêm mặt nói: “Tôi rất nghiêm túc hỏi cô một chuyện, cô đối tốt với tôi như vậy là có liên quan đến hắn có đúng không?”

Cả cái phố Khởi Tình này, cô hiểu rõ anh nhất, cũng chỉ cho phép mình anh gọi cô là “Ni Ni”, từ lâu anh đã muốn hỏi rõ nguyên nhân.

Cô yên lặng, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Nguyên Linh đan của hắn ở trên người cậu, đó là thành quả tu luyện vạn năm của hắn, trên người cậu......có nhiều hơi thở thuộc về hắn nhất.”

Anh ta có nhiều nhất, đến gần anh ta, cô có thể cảm nhận được hơi thở của chủ tử, những lúc rất nhớ hắn, nhớ đến không cách nào chịu được thì nghe Lâm Giang gọi một tiếng “Ni Ni “, cô có thể tự lừa gạt mình, vờ như hắn vẫn đang ở cạnh cô.

Có lẽ do bị Nguyên Linh đan ảnh hưởng nên có đôi lúc, khí chất thần vận của Lâm Giang cũng có vài phần giống với hắn, cho nên cô luôn không nhịn được mà đối tốt với Lâm Giang, không cách nào bạc đãi anh ta được.

“Là vậy à?” cho nên cô yêu ai yêu cả đường đi! Nhưng có vẻ như đối phương lại rất để ý đến điểm này!

“Hai người nói xong chưa?” Phượng Diêu mở cửa ra,mặt không đổi sác mà hạ lệnh đuổi khách: “Muốn nói chuyện phiếm thì cũng đừng chọn cửa nhà tôi mà nói.”

Bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn trúng, cô lập tức biến thành rùa đen rút đầu, bất giác lui về phía sau né tránh...

Lâm Giang vươn tay đặt ở lưng cô, không cho cô lùi nữa.

"Cô ấy có chuyện muốn nói với anh. Nhất định phải nói cho thật rõ, chị gái, và cả..." ánh mắt của anh dời về phía Phượng Diêu: "Anh rể."

"Này!" Quỷ nhỏ này, gọi lung tung cái gì thế! Là ngại cô còn chưa chọc giận hắn đủ hay sao!

Cô len lén liếc hắn một cái. Hả? Sao lại không có phản ứng.

Vì vậy, cô lặng lẽ bước từng bước lên trước, thật nhẹ nhàng...

"Nếu muốn bị dẹp mũi thì cứ thử bước tiếp đi." Hắn lạnh lùng cảnh cáo, tay đặt lên tay nắm cửa biểu hiện hắn không chỉ nói suông, mà thật sự sẽ sập cửa vào mặt cô.

"Xin lỗi! Tôi không có cố ý làm trái mệnh lệnh của cậu, là bởi vì... Lâm Giang, cậu không cảm thấy người bạn nhỏ này rất đáng yêu hay sao? Nếu cậu lấy lại Nguyên Linh đan rồi, cậu ta chỉ còn lại mỗi đường chết, cậu mềm lòng như vậy, cũng không nỡ đâu, đúng không?"

"Chỉ có vậy thôi sao?" Hắn sẽ vì cô làm trái lời hắn mà tức đến vậy sao? Là do trong mắt cô hắn là một người lòng dạ nhỏ nhen hay do cô cố ý giả bộ?

Tôn Y Nỉ nháy mắt mấy cái. Tội trạng của cô nhiều đến thế à?

"Chia tay thì sao?" Định giả bộ mất trí nhớ à?

Cô ngạc nhiên há hốc mồm, vẻ mặt ngốc trệ.

"Sao? Cô thật sự cho là tôi không nhìn ra được? Chỉ dựa vào cái thuật mô phỏng kém cỏi đó của cô sao?!" Lúc cô còn ra vào nhà hắn cả ngày lẫn đêm, hắn thường phải vừa nhìn một Hướng Duy Hoan đang ngủ thẳng cẳng trên sô pha trước mặt, vừa nói chuyện với một Hướng Duy Hoan đoan trang, nhã nhặn khác trên MSN. Lúc nào cũng là một phút trước vừa từ chối lời hẹn với Hướng Duy Hoan ở công ty, một phút sau đã vội đến chỗ hẹn để xem phim với "Hướng Duy Hoan" đang chờ hắn. Hắn chỉ không nói ra miệng, chiều theo cô thôi, cô thật cho là mình có thể giấu diếm được sao? Trong mắt cô hắn ngu ngốc đến thế à?

Cô hoàn toàn kinh sợ với tin tức vừa nhận được, đầu óc trống trơn không cách nào vận hành nổi, cô nói mà không kịp suy nghĩ: "Thuật mô phỏng của tôi... kém chỗ nào chứ..."

"Đó là trọng điểm sao?!" Hắn tức đến mức sắp nổ tung!

Lúc nào cô cũng chỉ biết đùa giỡn với hắn!

"Tôn Y Nỉ, cô chơi đến nghiện rồi đúng không?! Còn xem tôi là đối tượng để trêu đùa, mặc cho cô giỡn hết lần này đến lần khác, thích thì tới, không thích thì vứt bỏ? Tôi không phải là con chó cô nuôi!"

Hắn thật sự bị chọc tức.

Tôn Y Nỉ nhanh chóng nhận ra điều đó, đồng thời, cũng luống cuống.

"Không, không phải, tôi không có..." Sao cô có thể xem hắn là chó được chứ? Hắn là chủ tử tôn quý của cô mà.

"Không có sao? Cô luôn nói đến là đến, nói đi là đi, bất kể lúc trước tôi có thân phận gì, lúc bị cô bỏ rơi, cô chỉ là một đứa bé không tới bảy tuổi, vừa sinh ra đã bị người nhà ghét bỏ, lúc đó thậm chí tôi còn nghĩ, có phải cô cũng sợ tôi mang đến tai họa, nên mới trốn tránh hay không..."

"Không có mà!" Cô kêu lên.

Phượng Diêu hoàn toàn không cho cô cơ hội cãi lại, một khi đã khơi lên, hắn cũng không muốn đè nén nỗi đau đớn chôn sâu trong lòng nhiều năm của mình nữa.

"Tôi chỉ biết là, cô bỏ rơi tôi, để mặc tôi lớn lên trong sự cô độc. Còn cô thì sao? Lại tưởng rằng tôi chỉ đang tức giận, còn nói mấy lời ghê tởm đó nữa chứ. Sao tôi phải cần một người chỉ đến sinh nhật mới có thể ở cạnh tôi? Cái tôi muốn là một người có thể nắm lấy tay tôi mọi lúc, nghe cô ấy hứa sẽ không bao giờ xa tôi, chỉ có như vậy thôi, khó khăn lắm sao? Nếu như không cho nổi, thì cút cho xa xa, đừng bao giờ tới trêu chọc tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy cô, không muốn bị vứt bỏ hết lần này tới lần khác, cũng không muốn bị giày vò tiếp nữa!"

Sự xua đuổi của hắn, câu nói "Không muốn nhìn thấy cô" của hắn, từ trước đến giờ đều không phải do chán ghét, mà chỉ vì không muốn đau lòng, không muốn sau khi được ôm trong ngực, cô lại rời khỏi hắn lần nữa.

Bất luận kiếp trước thế nào, thì hiện giờ năng lực của bọn họ quả thực chênh lệch quá lớn, một khi cô đi rồi, hắn không cách nào đuổi kịp. Nhưng mà, hắn vẫn cố đè nén sóng to gió lớn trong lòng, thản nhiên tiếp nhận cô, chuyện đó đối với hắn mà nói đã là vô cùng khó khăn. Hắn không cách nào chịu nổi chuyện phải thất vọng và tổn thương thêm lần nữa, vậy mà, đáng chết, cô lại tiếp tục làm như vậy!

Cô nói chia tay.

Cô nói... muốn vứt bỏ hắn.

Ngay lúc đó, hắn đã đau khổ đến mức nào?

Cô hiểu rõ cảm giác đó, sợ bị đối phương bỏ rơi, sợ mình không đuổi kịp bước chân của đối phương, cảm giác sợ hãi đó luôn gặm nhắm lòng cô cả ngày lẫn đêm, cô lại không phát hiện thì ra hắn cũng thế, còn để hắn phải chịu đựng nỗi đau đớn giống mình.

Tôn Y Nỉ nhắm mắt lại, đau đến không thể hít thở.

"Cô khóc cái gì!" Người nên khóc phải là hắn mới đúng?

Phượng Diêu nghiêm mặt, không muốn chịu thua dưới nước mắt của cô.

Cô như quyết tâm làm một chuyện gì đó, hít sâu một hơi, rồi đưa tay kéo hắn đi.

Thêm Bình Luận