Trọng Sinh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngàn năm trước, hắn lấy năm giọt máu tươi nuôi dưỡng nàng, ban cho nàng năm trăm năm tu vi, giúp nàng tu thành hình người. Hắn đặt tên cho nàng, nàng liền cố chấp xem hắn là chủ, cuồng dại quyến luyến …
Xem Thêm

"Cô làm gì thế?" Hắn có thể hất cô ra, sức của phụ nữ dù sao cũng không bằng đàn ông, nhưng cái nắm tay không mạnh mà lại kiên định đó, khiến hắn không hề muốn tránh…

“Để tôi cho cậu xem một thứ, cậu có quyền biết lý do mình bị đối đãi như thế. Sau khi xem xong…” Cô dừng lại một chút, cười tự giễu. “Có lẽ cậu sẽ càng hận tôi hơn, cũng có thể là không muốn gặp lại tôi nữa”.

Nhưng mà, cô phải cho hắn biết, hắn không phải là ác quỷ chuyển thế, không hề bị bất cứ ai ghét bỏ. Cô không thể để cho chủ tử của mình chịu uất ức như vậy được, bất luận là người thân đời này của hắn hay là cô, đều không có tư cách.

Đi thằng một đường đến căn nhà cuối phố, sau khi bước lên cầu thang, cô mới thả tay hắn ra

Vừa bước vào, hẵn đã bị hấp dẫn bởi vật phẩm đặt ở đầu giường

Đó là một cái bình, bên trong có chứa rất nhiều quả cầu phát sáng, giống như thủy tinh, nhưng thủy tinh lại không thể phát sáng, cũng không trong suốt được như nó.

“Những thứ đó là cậu để lại cho tôi, cậu nói, không tìm được tụi nó, không thể đến tìm cậu. Tôi đã tìm rất lâu, mới tìm được hết tụi nó”. Cô cúi đầu không dám nhìn hắn, lui thẳng đến góc tường, ngồi co ro lại dưới đất.

“Thật ra thì…mất đi Nguyên Linh đan, đều là do tôi làm hại mình hết. Tôi dùng nó để khảo nghiệm sự quan trọng của tôi trong lòng cậu, bản tính tôi ham chơi…mới có thể đưa đến đại họa…”

“Bao nhiêu năm nay, không được chủ tử che chở, tôi gặp chuyện gì cũng không còn người để ăn vạ, phải tự mình nghĩ cách, tôi học được rất nhiều chuyện, cũng hiểu chuyện, thành thục…Tôi nhận ra được, trước kia mình ngây thơ đến mức như ngu xuẩn, tình cảm sao có thể mang ra khảo nghiệm được chứ? Còn lấy tính mạng của người mình yêu quý nhất để ra thử…Hơn một nghìn năm nay, mỗi lần tôi nghĩ đến chuyện đó, tôi đều thấy thẹn với cậu, bởi vì tôi không hiểu chuyện, khiến cho nguyên thần của cậu gần như tan hết, mỗi lần đều khóc đến tỉnh lại, nhưng mà…lại không tìm được cậu…”

“Chính vì cái này, mà em đẩy tôi ra?”

“Tôi sợ…cậu nhớ ra…”

“Không sai, em nói đúng…” Hắn lắc đầu, khẽ thở dài, nói với giọng không thể tin được: “Cô gái này đúng là ngốc mà…”

Cô run rẩy, lại càng co mình lại như con tôm nhỏ, cổ họng không phát ra được một tiếng.

“Nếu tôi nói, những chuyện này tôi đều đã biết, thì tôi phải hộc máu trước hay là em phải hộc cho tôi xem?”

“Chuyện…sao?” Đầu nổ ầm một cái, cô hoài nghi mình đã nghe lần, mặt đờ ra, ngơ ngắc nhìn hắn.

“Tôi nói, chuyện này, tôi biết rồi”. Từ khi cô nhận hỏa kiếp trở về, hắn đã nghĩ tới.

Sao…có thể?

Kinh sợ quá mức khiến cô gần như mất đi khả năng ngôn ngữ.

“Nhưng…cậu hận tôi như vậy…” Chẳng lẽ, hắn không có chút cảm giác nào sao?

“Chuyện đó là ngoài ý muốn, tôi không trách em.”

Ở Linh sơn, cô cũng chưa từng phạm phải sai lầm gì, huống chi hắn biết cô dù ham chơi nhưng cũng có chừng mực, không đến nỗi chạy quá xa, ai mà ngờ được cây liễu tinh lại canh lúc thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong, điểm này là do hắn tính sai.

Nếu đã là ngoài ý muốn, đương nhiên sẽ không có lý do để trách cô.

Cũng giống như hắn từng nói với cô, việc đem mạng ra đánh cuộc là hắn tự mình quyết định, không ai miễn cưỡng hắn cả. Dù cuối cùng có thua, thì cũng ko oán

Hắn, không oán.

“Vậy…” Cô nhìn tủ vật phẩm đầu giường. Vì sao phải hành hạ cô như thế?

Phượng Diêu chỉ nhìn một cái, cô đã lại chui rúc vào sừng trâu.

Cái này không phải là trừng phạt, chỉ là sau khi xảy ra chuyện đó, hắn mới giật mình phát hiện mình đã cưng chiều cô quá mức, đến mức cô không biết được lòng người hiểm ác, yếu ớt đến chịu không nổi một đòn, một khi không được hắn che chở, cô phải sinh tồn thế nào? Sợ là sẽ lúng túng và mờ mịt rồi…

Vì vậy, hắn muốn trước khi cô hoàn thành xong nhiệm vụ hắn giao cho, không được tìm hắn.

Hắn chỉ muốn đặt ra cho cô một mục tiêu, giống như chim mẹ đẩy chim non ra khỏi tổ, để cô tự học tính kiên cường, biết cách độc lập, vừa giữ được sự lương thiện, thuần khiết, nhưng đồng thời cũng có thể sáng suốt mà phân rõ thiện ác.

Cô làm rất khá.

Có mục tiêu và niềm tin, thì sẽ không mờ mịt và lúng túng nữa, sự trưởng thành và lột xác về mọi mặt của cô khiến hắn thấy rất tự hào, lấy đâu ra lý do để oán cơ chứ.

Tôn Y Nỉ có vẻ đã hiểu được đôi chút.

Hắn không trách cô đã hại hắn thê thảm, cũng không trách cô hại hắn phải phiêu bạt dưới nhân gian nhiều năm, cái duy nhất hắn trách, là cô đẩy hắn ra.

Hắn chỉ muốn…muốn cô nắm tay hắn thật chặt mà thôi.

Cô đã hiểu, đáng lẽ phải thấy mừng mới đúng, nhưng nước mắt lại không nghe lời mà chảy xuống.

Có lẽ nổi sợ hại và những đau khổ phải chịu suốt những năm nay đã được giải tỏa, cũng có lẽ là đã nhận ra được hắn chưa từng có ý định vứt bỏ cô…niềm vui sướиɠ đến quá đột ngột, khiến cô nhất thời không thể kịp tiếp nhận, trừ khóc lớn ra thì không làm được gì, cũng không suy nghĩ được gì.

Sao cô lại…

Đối mặt với cô gái đang khóc nức nở trước mặt, Phượng Diêu sững sờ.

Không phải là hoa lê đẫm mưa, không phải là hai mắt rưng rưng, mà là òa khóc như một đứa con nít, cả đời này hắn chưa từng nhìn thấy cô gái nào khóc tùy hứng đến vậy.

“Tôn Y Nỉ, em đủ chưa?” Đừng mơ mộng dùng chiêu này để khiến hắn mềm lòng, hắn sẽ không, tuyệt đối…không biết.

“Đây là nhà tôi, cậu không được quản!”

Còn dám cắt ngược trở lại, cô gái nhỏ uất ức kể khổ lúc nãy đâu rồi? Diễn viên cũng không đổi mặt nhanh được như cô.

Nhà em đúng không? Phương Diêu bực mình xoay người định đi, bước được vài bước đã bị tiếng khóc trói chặt.

Kiểu khóc này của cô, đủ để khiến cho tất cả nhà trong phố Khởi Tình sập đổ.

Hắn đờ người đi vòng trở lại: “Tôn Y Ni!”

“Hu…” Cô không để ý tới hắn, chỉ khóc không ngừng.

Không còn cách khác, hắn đành ngồi xổm người xuống, lấy tay áo lau nước mắt cho cô.

Không biết lý do khóc quá dữ dội dẫn đến bị sặc hay thế nào, cô không hít thở được, không ngừng ho khan.

“Này!” Đừng quậy nữa, chiêu thức cũ rích này, hắn sẽ không mắc bẫy đâu

Hai tay cô nắm chặt lấy tay áo hắn không buông, hắn suy nghĩ một chút, vương tay vỗ lưng cho cô.

“Không được khóc nữa…”

“Cậu dùng…nấc…thân phận gì để ra lệnh cho tôi?”

Đã khóc lại còn náo loạn! Cũng đã mấy ngàn năm tuổi rồi!

Thoải mái nằm trên người hắn, cô thả lỏng mi mắt, lim dim, giống như một đứa nhóc vừa chơi đã đời một trận về, mệt mỏi là muốn ngủ, chẳng màng tới những người lớn bị nó quậy cho lên bờ xuống ruộng.

Cô lại giở trò ăn quịt.

Cố chống đỡ suốt ngàn năm chưa từng tùy hứng một lần nào, đến giờ, đã tìm được người cưng chiều cô nhất, để cho cô giở trò vô lại một lần cũng không quá đáng đâu nhỉ?

Ngủ rồi?!

Phượng Diêu không thể tin nổi.

“Đừng nghĩ là tôi sẽ bỏ qua cho em như thế!” Nhìn chẳm chằm dung nhanh tuyệt mỹ đang ngủ trong ngực, cơn tức đang chực trào ra của hắn hoàn toàn không có cách nào bùng phát.

Trong giấc mộng, không biết có phải cô cảm nhận được hắn đang phiền lòng mà khẽ nguyền rủa hay không, môi hơi cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào.

“Cô nhóc như hỏng!” Hắn rầu rĩ, cố gắn khống chế lực tay để ôm cô về giường, không nỡ phá hỏng giấc ngủ ngon của cô…
Chương 10
Trò giải trí tháng này của Phố Khởi Tình là... ghi chép những chuyện đáng kinh ngạc của bà chủ nhà xinh đẹp Tôn thị.

Lúc mới đầu mọi người chỉ đơn giản là bắt ghế, cắn hạt dưa xem trò vui, nhìn cô đuổi theo Phượng Diêu làm hòa, nói xin lỗi, giở đủ mánh khóe, càng ép càng mạnh, khiến cho đám người ngồi xem cười đến no cả bụng.

Tiếp đó lại thấy hứng thú, bắt đầu ghi chép xem một ngày cô bị Phượng Diêu đóng cửa miễn tiếp khách bao nhiêu lần.

Thêm Bình Luận