Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Các Cậu Ấy Đều Thích Tôi

Chương 12:

« Chương TrướcChương Tiếp »
56.

Con gấu Bắc Cực cũng có mùi bột giặt thoang thoảng.

Tôi đặt chậu hoa nhà Khúc Nghiêu vào vị trí an toàn nhất nhất, có thể cậu ấy cũng không hiểu hết kiến trúc của ngôi nhà mình bằng tôi. Tôi biết vị trí của tất cả các loại nước sốt trong nhà bếp, và tôi cũng biết cách đặt những thứ bị vứt lung tung đó trở lại vị trí cũ.

Bởi vì không có gì đáng để nhớ, vì vậy tôi chỉ có thể cố gắng làm cho mình có giá trị đối với Khúc Nghiêu.

Tôi đang ngồi trong phòng thì nghe thấy tiếng kèn harmonica của Quý Vân.

Cành lá của cây long não vươn dài, xuyên qua bức tường nhà tôi, đập vào cửa sổ của Khúc Nghiêu.

Trong mùa mưa ngắn ngủi, mọi thứ đều lặng lẽ phát triển.

57.

Anh Quý Ôn thực sự đã mang chiếc xe đạp về.

Ba tôi vẫn ở trong phòng khách khi anh ấy đến gặp tôi.

Anh Quý Ôn học ở một trường đại học tốt, ba tôi rất vui khi tôi có thể lấy anh Quý Ôn làm tấm gương.

Hơi nóng của trà vừa pha bốc lên.

Nước chảy róc rách ngoài cửa.

Chiếc xe đạp rất đẹp, có thể thấy nó đã được đặc biệt đánh bóng, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra đó là một chiếc xe cũ.

Tôi thử bấm chuông, và sau nhiều lần nghe tiếng ring ring, cuối cùng tôi cũng thỏa mãn.

Anh Quý Ôn đứng bên và nhìn tôi quay chiếc bánh xe đạp, không biết liệu anh ấy có nghĩ rằng tôi đặc biệt ấu trĩ hay không.

Anh ấy đợi tôi vui vẻ đủ rồi, ấn đầu tôi bảo tôi ngồi xổm xuống, chỉ vào chữ cái tiếng Anh YZ trên kệ xe và nói với tôi: "Xịt tên của em lên trên này đó."

Tôi nói, "Anh Quý Ôn , anh có phải là Bồ tát không? "

Quý Ôn: " ... "

Tôi nói, "Hay là ... hay là Đức Phật?"

Quý Ôn nói, "Khen anh là người tốt là được rồi."

58.

Quý Ôn ngồi xổm bên cạnh tôi, cẩn thận cúi đầu nhìn đất trên sân, hỏi tôi: "Buổi chiều em có đi thư viện không?"

Tôi nói: "Vâng!"

Quý Ôn xoa đầu tôi.

Khi đi ngang qua cửa nhà Vân Vân, tôi nghe thấy Quý Vân than thở: "Ba ơi, con không phải là anh trai của con. Không cần đặt yêu cầu cao như vậy mà?"

Tôi có chút tò mò muốn biết xảy ra chuyện gì, nhưng anh Quý Ôn đã nắm lấy quai cặp sách của tôi, vì vậy tôi từ bỏ ý định này.

Anh Quý Ôn vẻ mặt như thể đã quá quen với chuyện này rồi, kéo tôi ra khỏi con hẻm mà không nói một lời.

Tôi hỏi: "Chú về nhà rồi ạ?"

Quý Ôn đáp, "Không phải, Quý Vân đang nghe điện thoại."

Tôi biết ba họ không hay về nhà, mẹ anh ấy là nội trợ, vì vậy tôi có thể nhìn thấy dì Quý suốt ngày bận rộn trong bếp và sân.

Mọi gia đình trong ngõ đều biết tay nghề làm bánh ngọt của dì Quý rất khéo léo.

"Quý Vân coi anh như kẻ thù," Quý Ôn nói, "nhưng bây giờ nó còn nhỏ, mấy năm sau chắc sẽ không còn suy nghĩ như vậy nữa."

Tôi thực sự nghĩ rằng Quý Ôn rất lợi hại, lời nói của anh ấy rất trưởng thành.

Sau khi cân nhắc một lúc, tôi hỏi Quý Ôn: "Em có thể trở thành giống như anh Quý Ôn khi em học đại học không?"

Quý Ôn nói, "Giống như anh?"

Sau khi nghĩ lại lời nhận xét của mình và nói với vẻ ngưỡng mộ: "Giống như ba của em. Cảm giác rất lợi hại."

Quý Ôn không xụ mặt, nhưng lại thể hiện một biểu cảm không diễn tả được: "So sánh anh với bố em, chả phải hạ thấp bố em rồi sao?"

Qua một lúc, anh tiếp tục nói, "Em có biết đi xe đạp không? Hay là lần sau về anh dạy em đi?"

Tôi nói rằng Khúc Nghiêu sẽ dạy tôi sau giờ học, vì vậy tôi không phải làm phiền anh Quý Ôn.

Quý Ôn mua hai chiếc xúc xích nướng trên đường đến thư viện, sau khi cắn thử cái tôi cầm, tôi thấy trên xiên của anh ấy rắc rất nhiều ớt bột.

Tôi hỏi: "Nó có cay không?"

Quý Ôn dừng lại rồi đáp, "Không cay lắm, em có muốn thử một miếng không?"

59.

Tôi suýt bị xúc xích của Quý Ôn tiễn lên trời rồi...

Cổ họng tôi như núi lửa Mauna Loa phun trào, trong một khoảnh khắc, dường như nhìn thấy một vũ trụ khác. Sau nửa tiếng, đầu lưỡi vẫn còn tê dại, không biết Quý Ôn làm cách nào để ăn hết cây xúc xích mà mặt không biến sắc.

Lưỡi của tôi sắp nổ pháo hoa.

Quý Ôn nói, "... Khi Quý Vân còn nhỏ, nó thích bỏ ớt vào đồ ăn của anh. Có lẽ như vậy nên anh quen rồi."

Anh véo cằm tôi nhìn rồi nói: "Mua cho em chai nước lạnh nhé, đầu lưỡi em sưng lên rồi."

Tôi nói một cách mơ hồ. "Em vừa nhìn thấy Đức mẹ đồng trinh."

Quý Ôn nói, "Gì cơ?"

Tôi nói, "Vì quá cay nên em đã rơi nước mắt trước mặt Đức mẹ đồng trinh..."

Lần này anh Quý Ôn thực sự bật cười.

Anh ấy cười và nhắc nhở tôi: "Vậy thì khi chơi với Quý Vân hãy cẩn thận."

60.

Quý Vân trong miệng anh Quý Ôn dường như là một người khác.

Không biết tại sao anh em họ lại không ưa nhau.

Nhưng khi nửa đêm bị Quý Vân kéo đến để xem một bộ phim kinh dị, tôi đã tin rằng những gì anh Quý Ôn nói là sự thật ...
« Chương TrướcChương Tiếp »