CHương 13:

61.

Có lẽ Quý Vân đã không nói với Khúc Nghiêu rằng tôi cũng sẽ đến. Khi tôi đứng ôm cổ mình trong gió đêm xào xạc và đợi cậu ấy xuống lầu, nét mặt của Khúc Nghiêu có chút ngơ ngác, tôi không biết đó là cảm xúc gì, liệu có phải vui mừng không?

Cậu ấy không trực tiếp nói chuyện với tôi, mà hỏi Quý Vân: "Cậu cũng bảo Dư Triệu đến à?"

Quý Vân thở hắt ra, cười dịu dàng nói: "Sao thế? Phim kinh dị xem càng đông càng vui chứ sao?"

Khúc Nghiêu nói, "Dư Triệu gan nhỏ, cậu ấy sợ ma."

Nói xong, cậu ấy im lặng một lúc, sau đó quay đầu nhìn tôi, nói: "Cậu về ngủ đi. Phim này ghê lắm."

Tôi sợ hãi, bắp chân của tôi vẫn còn run rẩy. Nhưng sau khi nghe những lời của Khúc Nghiêu, rõ ràng tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng chân tôi như bị dính chặt vào mặt đất, không thể di chuyển được nữa.

Tôi ... tôi quay về thì có thể dành thế giới hai người cho các cậu ấy, hơn nữa tôi cũng không thích phim kinh dị, đi xem cũng chẳng thấy hay gì.

Vậy tôi nhân tiện đây định nói với họ là tôi sẽ quay về ngủ.

Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng tôi cố nén giọng, nghe rất lạ: "Khúc Nghiêu, tớ muốn đi xem với các cậu."

Cảm giác muốn chạy trốn lại trào dâng. Tôi như thể bị nhốt trong một bể nước kín gió, nước tràn vào từ mũi và miệng.

Vân Vân kéo tôi ra khỏi bể.

Cậu ấy chớp mắt và nói với Khúc Nghiêu: "Triệu Triệu cũng nói rằng cậu ấy muốn đi, đi để còn rèn luyện can đảm nữa chứ."

Sau khi nói với Khúc Nghiêu, cậu ấy lại nắm lấy cánh tay tôi và nói, "Nếu sợ thì cậu cứ ngồi giữa tớ với Khúc Nghiêu, tự nhủ với bản thân rằng đây là hàng giả. Thế nào?"

Tôi cẩn thận ngước mắt lên nhìn Khúc Nghiêu.

Khúc Nghiêu cũng đang nhìn tôi.

Hình như cậu ấy có chút tức giận, nhưng một lúc sau, cậu ấy buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, cảm xúc trong mắt chợt lóe lên, giống như ngọn lửa chỉ còn lại than hồng.

Khúc Nghiêu nói: "Chờ tớ đã, tớ sẽ lấy một thứ."

62.

Chiếc khăn quàng cổ ấm áp của Khúc Nghiêu được quàng trên cổ tôi.

Khi ánh đèn rạp chiếu phim mờ đi, lòng bàn tay tôi bắt đầu tiết ra mồ hôi lạnh.

Sao tôi lại bốc đồng đi xem phim ma vào ban đêm với họ vậy? Nếu sau đó tôi la hét và lao ra khỏi rạp chiếu phim thì xấu hổ lắm. Và bây giờ tôi không thể kiểm soát nổi đôi chân run rẩy của mình như người Parkinson.

Tôi nghĩ gì thế không biết? Đây đáng ra là buổi hẹn hò giữa hai người họ, đúng không? Kết quả là bây giờ tôi đang ngồi giữa họ và cả người bắt đầu chuyển sang chế độ rung.

Can đảm! Dư Triệu, mày phải dũng cảm!

Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn lên chỉ để thấy một cái đầu bị chặt bay trên màn hình lớn.

Tôi bật khóc.

Đức mẹ Maria không thể cho tôi can đảm nữa.

Khúc Nghiêu ở bên phải nắm lấy tay tôi đang bám vào thành ghế.

Tôi bình tĩnh lại một chút.

Tôi có thể.

Đây là giả, chỉ cần nhắm mắt lại và không nhìn vào màn hình.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng tôi đã sợ đến mức dựng tóc gáy khi con ma đột ngột xuất hiện.

Quý Vân ở bên trái có lẽ cũng nhận ra tôi đang sợ hãi, cậu ấy cũng nắm lấy tay tôi và vỗ nhẹ lên mu bàn tay an ủi.

Bởi vì quá sợ, đầu óc tôi gần như trống rỗng, lúc này tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ lạ ... Khúc Nghiêu nắm tay tôi, Quý Vân nắm tay tôi, vậy theo tính chất bắc cầu là họ đang nắm tay nhau.

Tôi là một chất điện phân, là dây dẫn và một chất trung gian vô hình.

Nhưng ý nghĩ này không tồn tại được lâu, đồng tử tôi giãn ra và toàn thân tôi cứng đờ vì những phát súng kinh dị sau đó, tôi nắm lấy cả hai tay của họ theo bản năng.

Muốn muốn muốn làm gì gì thì làm làm, tôi là chất điện điện điện giải...!

63.

Xem phim ma lúc nửa đêm rồi nắm tay hai người bạn và khóc "Mẹ ơi" trong rạp chiếu phim là trải nghiệm gì ... Tôi thực sự trở nên vô hình ... Tôi cảm thấy xấu hổ không dám nhìn mặt hai người họ nữa.

Cả hai bị tôi làm liên lụy nên cũng theo tôi về sớm.

Ba chúng tôi đang ngồi trên ghế sofa trong rạp chiếu phim.

Quý Vân hỏi tôi: "Triệu Triệu, quấn khăn trên đầu như thế này cậu có thở được không?"

Tôi nghẹn ngào nói: "Tớ xin lỗi, tớ không phải là Dư Triệu, tớ là xác ướp".

64.

Tôi nói là hai cậu cứ vào xem tiếp đi, tớ tự ngồi ngoài này đợi cũng được.

Quý Vân kéo chiếc khăn quàng trên đầu ra tôi và nói, "Cậu ở đây một mình không sợ à? Làm sao mà Khúc Nghiêu và tớ có thể yên tâm để cậu ở ngoài một mình được?"

Tôi nói, "Nhưng mà..."

Quý Vân khoác vai tôi, đột nhiên trầm giọng nói với tôi: "Dư Triệu, cậu có nghe thấy động tĩnh gì lạ không?"

Nói xong, dường như có một cơn gió quỷ thổi qua dưới chân tôi.

Tóc tôi dựng ngược lên.

Tôi biết Quý Vân đang nói đùa với tôi, nhưng vẫn sợ. Sau đó tay cậu ấy đột nhiên đặt lên chân tôi, tôi bật dậy và trèo lên người Khúc Nghiêu đang đứng cạnh cậu ấy.

Tay chân tôi cũng có ý kiến riêng.

Dù là Đức mẹ Đồng trinh hay Đức mẹ Maria ... Xin hãy nhanh chóng đưa con đi.

Giọng nói của Khúc Nghiêu vang lên bên tai tôi qua lớp vải của chiếc khăn. Cậu ấy trầm giọng nói: "Quý Vân, tớ đã nói cậu ấy sợ những thứ này, đừng cố ý làm cậu ấy sợ thêm nữa."

Cậu ấy ôm eo tôi, nâng tôi lên: "Trở về đi ngủ đi."

"Thực sự bị làm cho sợ hãi rồi này" Quý Vân đi tới, vỗ nhẹ vào lưng tôi, nhỏ giọng nói: "Được rồi, sau này tớ sẽ không làm thế này nữa."

65.

Để nhìn đường, tôi vẫn kéo chiếc khăn xuống tạo ra một khe nhỏ.

Quý Vân cúi xuống nhìn tôi, vẻ mặt bất an, "Mắt vẫn còn đỏ ... Cậu giận tớ à?"

"Không có." Tôi nói, "Tớ sẽ cố gắng hết sức để trở nên can đảm."

Quý Vân nói, "Lại xem phim ma lần nữa hả?"

Tôi nhìn theo cái bóng bị kéo lê, giọng nói có chút khô khốc, những suy nghĩ mà ngay cả tôi cũng không thể hiểu được đang quay cuồng trong lòng, thật lâu sau mới nghẹn ngào thốt ra một câu: "Lần sau để tớ tự đi đi. Hai cậu đang yêu nhau, tớ ngồi giữa thì kì cục lắm."

Quý Vân nói: "Gì cơ?"

"Tớ biết không nên đi cùng các cậu," đôi mắt nóng của tôi, nhưng lần này không có nước mắt chảy ra, "Tớ đúng là chẳng ra gì, rõ ràng là biết, vậy mà vẫn còn đòi đi theo... "

Con đường vào ban đêm dường như rất dài, nếu cúi đầu xuống bạn sẽ cảm thấy dù bước xa thế nào cũng không thể đi đến cuối đường.

Họ không nói ngay lập tức, vì vậy tôi tiếp tục: "Tớ sẽ không nói với người khác, hai người rất tốt và tớ rất thích các cậu."

Từ lúc ra về tôi đã suy nghĩ về chuyện này, không biết làm thế nào. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói ra.

Đặt Khúc Nghiêu và Quý Vân ở hai bên cán cân thì sẽ giữ được thăng bằng, nhưng nếu đặt thêm tôi nữa, lại đặt thêm một người thứ ba vô hình như là một con bài thương lượng, thì sự cân bằng sẽ bị phá hủy.