Chương 15:

71.

Vì ngủ quá muộn nên hơn mười giờ sáng hôm sau tôi mới thức dậy.

Khúc Nghiêu nằm nửa người trong giường, nửa ngoài giường.

Khi tôi tỉnh dậy, không kịp ôm cậu ấy, kết quả là cậu ấy trở mình nên rơi xuống giường.

"Rầm" một tiếng rất to.

Tôi vội vàng trèo ra đầu giường hỏi Khúc Nghiêu xem có chuyện gì không.

Quý Vân tỉnh dậy, cậu ấy cười ngặt nghẽo bên cạnh.

Cậu ấy cũng nghiêng người nhìn về phía đầu giường nói: "Đại Nghiêu, tư thế ngủ của cậu còn xấu hơn của tớ!"

Khúc Nghiêu ôm chặt lấy đầu, không tức giận với Vân Vân, hai người họ đυ.ng nắm đấm vào nhau, rồi nhe răng cười mắng nhau vài câu.

72.

Khi ngồi trong thư viện, tâm trí tôi cứ suy nghĩ đến chuyện Khúc Nghiêu và Vân Vân chạm tay nhau.

Đây có phải là khác biệt không? Tôi hình như chưa bao giờ chạm nắm đấm với Khúc Nghiêu, và tôi không bao giờ đánh nhau một cách vui vẻ. Tôi tự hỏi rằng mối quan hệ của họ có thể trở nên tốt hơn sau khi họ mắng nhau, vì vậy tôi đã bí mật hỏi Quý Vân.

Quý Vân nói, "Mọi người không thể lúc nào cũng tuân theo quy tắc. Mối quan hệ giữa bạn bè là như thế này. Dư Triệu, cậu có thể học thử xem."

Cậu cúi xuống rửa tay trước cửa nhà Khúc Nghiêu. Không nhìn lên tôi, cậu ấy nói, "Hơn nữa. Lúc nào cũng làm một người hiền lành và tốt bụng thật mệt mỏi."

73.

Khi tôi đang đợi xe buýt với Quý Ôn, tôi cúi đầu xuống một lúc và hỏi anh ấy: "Anh Quý Ôn, chúng ta có thể chạm nắm đấm với nhau không?"

Quý Ôn gật đầu, đưa tay lên và chạm nhẹ vào tôi.

Tôi hài lòng nhìn tay mình và nói với anh Quý Ôn: "Chậu hoa của anh nảy một cái chồi. Nói không chừng đến kì nghỉ là anh có thể thấy nó nở hoa rồi."

Chạm nắm đấm với bạn bè thế này có lẽ cùng không khó đến thế...

Quý Ôn cười rồi nói: "Nếu nó nở hoa, anh sẽ đưa em đi chơi cả một ngày."

Tôi nói, "Cùng...cùng Vân Vân và Khúc Nghiêu đi sao?"

Quý Ôn nói, "Chỉ đưa em đi thôi, chúng nó chẳng liên quan."

Nếu mọi người không phải lúc nào cũng phải tuân theo các quy tắc... Tôi có thể thử làm điều gì đó mà trước đây tôi chưa làm được không? Anh Quý Ôn mời tôi đi chơi, tôi rất vui.

Tôi nhìn anh ấy qua tấm kính xe và anh ấy mỉm cười với tôi.

Tôi không còn nghĩ về những điều khiến tôi buồn nữa.

74.

Mặc dù đã có xe đạp nhưng tôi chưa thể đi trên đường. Sau giờ học Khúc Nghiêu bảo tôi thử đạp xe vài lần, nhưng tôi đạp loạng choạng và tông vào đèn đường.

Cậu ấy nói rằng trên đường đến trường có dốc và đường lớn, cậu ấy không yên tâm khi cho tôi đạp xe, vì vậy tôi vẫn ngồi sau của cậu ấy như trước.

Quý Vân hỏi có phải tôi đi thư viện với Quý Ôn vào cuối tuần không.

Tôi nói, "Bởi vì điểm kiểm tra của tớ không được tốt lắm ..."

Quý Vân nói, "Cậu có thể tìm tớ. Anh trai tớ là sinh viên đại học, một số kiến

thức anh ấy cũng không rõ được."

Tôi muốn hỏi Vân Vân, anh em họ làm thế nào có thể sống chung với nhau, nhưng đến cổng trường rồi, vì vậy tôi không hỏi thêm nữa.

75.

Lúc uống sữa Lục Quân đưa trong giờ học như thường lệ, tôi thấy Lục Quân và bạn cậu ấy khoác vai nhau đi ngang qua, khi tôi định nhích ghế vào thì thấy Lục Quân đưa tay ra và đặt ngón tay trỏ của cậu ấy trên bàn của tôi.

Cậu ấy nói với tôi, "Tớ cũng muốn uống."

Bạn của cậu ấy huých cậu ấy một cái rồi cười.

Lục Quân cúi đầu nhìn tôi. Đôi mắt của cậu ấy màu nâu sẫm.

Tôi do dự rồi đưa cho cậu ấy hộp sữa trên tay.

Lục Quân uống nốt nửa sữa của tôi, đi xuống cuối lớp tiếp tục tán gẫu với các bạn.

Tôi gục đầu suy nghĩ một lúc, tự cổ vũ mình, sau đó lấy bánh quy mua hôm qua ra, chậm rãi đi tới sau lưng Lục Quân. Cậu ấy dựa vào bàn và quay lại nhìn tôi, mắt cậu ấy mở to, có vẻ hơi ngạc nhiên.

Tôi nói: "Tớ muốn tặng cho các cậu."

Lục Quân nói: "Tặng cho bọn tớ?"

Tôi nói, "Đây là vị tớ thích nhất, không biết các cậu có thích không."

Có lẽ tôi không nên nói gì ... Lúc tôi tới họ đều ngừng trò chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt tôi và gói bánh quy trên tay tôi.

Lục Quân cầm lấy cái bánh quy, tôi ngồi trở lại chỗ của mình.

Hồi hộp quá.

Họ sẽ vứt đi nếu không thích sao?

Vứt đi cũng không sao. Cứ coi như tôi chưa làm gì cả đi.