Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Các Cậu Ấy Đều Thích Tôi

Chương 2:

« Chương TrướcChương Tiếp »
6.

Anh Quý Ôn ở nhà tôi cả chiều nay và nói cho tôi về dự án kỹ thuật mà anh đang thực hiện, thực sự không hỏi chuyện về Quý Vân.

Tôi thở phào nhẹ nhõm và hy vọng buổi hẹn hò đầu tiên của hai người họ sẽ diễn ra suôn sẻ.

Sẩm tối, Quý Ôn hỏi tôi: "Tay anh có gì đặc biệt à?"

"Trông rất lợi hại ạ." Tôi nói, "Trông giống như một bàn tay có thể trực tiếp bóp vỡ quả óc chó."

Nói xong, cảm thấy câu trả lời này không ổn lắm, vì vậy tôi nhấn mạnh lại: "Chỉ là em cảm thấy nó rất mạnh mẽ."

7.

Quý Ôn im lặng một lúc rồi nói với tôi: "Dư Triệu, sau này em nên nói chuyện nhiều một chút."

Sau đó anh ấy về nhà.

8.

Sau khi uống xong bát canh đậu phụ và rửa bát, tôi ngồi trên bậc cửa và nhìn hoàng hôn tan biến dần. Gần bảy giờ Khúc Nghiêu và Vân Vân mới về.

Vân Vân muốn qua nhà Khúc Nghiêu thì phải đi ngang qua tôi, cậu ấy cúi xuống và cười với tôi, chọt nhẽ vào giữa hai hàng lông mày của tôi nói, "Lại ngẩn người rồi."

Tôi nhìn biểu hiện của cậu ấy, đoán chắc hôm nay đi chơi vui lắm. Lẽ thường thì tôi sẽ chiếu lệ hỏi cậu ấy một câu, thế nhưng tôi chưa kịp mở miệng, Quý Vân đã bị mẹ gọi về.

Khúc Nghiêu rửa mặt bên vòi nước cạnh nhà, cũng đi qua chào tôi.

Hàng lông mày và đôi mắt của cậu ấy đều tràn ngập hạnh phúc mãn nguyện, cho dù giọng điệu có cố ý hạ xuống thì vẫn có thể nghe thấy tâm trạng cậu ấy cao hứng hơn bình thường.

Tôi lặng lẽ nhìn giọt nước trên trán cậu ấy, hỏi: "Hôm nay cậu tỏ tình sao?"

Khúc Nghiêu sờ sờ cổ của mình, vành tai có chút đỏ lên. Cậu ấy ngồi xổm trước mặt tôi, ngẩng mặt lên cười với tôi rồi nói: "Hôm khác sẽ kể thêm cho cậu biết về chuyện của ngày hôm nay."

Trên người cậu ấy thoang thoảng mùi thịt nướng, vừa rồi trên người Vân Vân cũng có.

Họ thường đưa tôi đi ăn.

Tôi biết là không nên, nhưng nói thật là bây giờ tôi hơi hụt hẫng.

Khúc Nghiêu nói vài câu với tôi, khi quay lại đi tắm, tôi vô thức đưa tay ra và nắm lấy mắt cá chân của cậu ấy.

Cậu ấy cúi nhìn tôi và nói: "Triệu Triệu?"

Tôi hít một hơi, suy nghĩ một lúc rồi hỏi cậu ấy: "Ngày mai cậu đứng dưới nhà gọi tớ nhé?"

Khúc Nghiêu ngồi xổm lại trước mặt tôi, vỗ nhẹ mặt tôi nói: "Đương nhiên rồi."

Tôi nói: "Thật không?"

Khúc Nghiêu nói, "Không thì tớ biết uống chực sữa đậu nành nhà ai đây?"

Cậu ấy nắm cổ tay tôi nói tiếp, "Triệu Triệu, cậu đừng buồn."

"Tớ có buồn đâu." Tôi nghĩ hôm nay tâm trạng cậu ấy rất tốt, tôi không thể làm ảnh hưởng được, nhưng vẫn không thể không hỏi cậu ấy, "Ngày mai tớ có còn được ngồi sau xe đạp của cậu không?"

Chẳng phải nên nhường chỗ đó cho Vân Vân sao? Khúc Nghiêu bảo tôi đừng đi theo họ, và tôi sẽ không theo họ một cách táo tợn. Nếu Khúc Nghiêu có bảo tôi đừng đi theo họ nữa, tôi chắc chắn sẽ không mặt dày mà bám theo.

Ngón tay cái của Khúc Nghiêu trượt từ má đến thái dương của tôi, thu lại nụ cười, cậu ấy nói với tôi với giọng nghiêm túc: "Dư Triệu, ghế sau xe đạp của tớ là dành cho cậu."

9.

Khúc Nghiêu là bạn của tôi.

Vân Vân cũng là bạn của tôi.

Đang phơi quần áo, tôi bàng hoàng nghĩ: Sở dĩ chiếc ghế sau là của tôi là vì hai cậu ấy ấy thích đi cạnh nhau hơn. Tôi là một mặt dây chuyền trong suốt treo ở phía sau, gió thổi qua sẽ kêu leng keng vài tiếng, đối với họ thực ra chẳng quan trọng.

Nếu người khác nhìn thấy, tôi nên tự giác rời khỏi nhóm ba người. Nhưng...nhưng nếu như tôi đi một mình, sẽ cảm thấy rất cô đơn.

Vì vậy, tôi thề với các ngôi sao rằng tôi sẽ không bao giờ làm ảnh hưởng đến tình cảm của Khúc Nghiêu và Vân Vân, hy vọng họ vẫn có thể để tôi đi theo phía sau.

Nếu họ muốn che giấu mối quan hệ của họ với người khác, tôi có thể làm bọc nhựa của họ, là loại rất chắc chắn, không thể có sơ hở.

Những chuyện này tôi không thể nói với bà và ba mẹ, nên chỉ có thể đứng trước khoảng trời nhỏ kia, tự mình tiêu hóa nó.

Khi đang treo chiếc áo cuối cùng lên móc, tôi thấy cửa sổ đối diện mở ra.

Anh Quý Ôn ngậm bàn chải đánh răng trong miệng và kinh ngạc nhìn tôi.

Anh ấy vẫn chưa mặc áo.

Dáng người rất chuẩn, cơ ngực trông rất khỏe khoắn.

Sau khi tôi đưa ra đánh giá này, nghĩ rằng ít nhất hai chúng tôi cũng cùng giới tính, tuy không quen nhau nhưng cũng không quá xấu hổ.

Quý Ôn sững sờ một lúc, cũng không đóng cửa sổ lại.

Tôi nói: "Anh Quý Ôn, cơ ngực của anh rất đẹp."

... Nhìn biểu hiện của anh ấy, hình như lời khen của tôi không phù hợp lắm.

Vì vậy, tôi nói thêm một câu nữa: "Cảm giác rất mạnh mẽ."

Quý Ôn nói, "... Kiểu mạnh mẽ có thể kẹp vỡ quả óc chó ấy hả?"

Tôi chống cằm một hồi, cảm thấy rất khâm phục: "Thật sự có thể kẹp vỡ quả óc chó sao? Như vậy còn lợi hại hơn nữa!"

10.

Nhà Khúc Nghiêu không có ai nấu cơm cho, vì vậy khi chuẩn bị cơm trưa, tôi cũng sẽ chuẩn bị một phần cho cậu ấy.

Lúc đầu, bà tôi là người giúp chúng tôi làm bữa trưa, nhưng sau khi tôi học cách dùng xẻng nấu ăn, tôi quyết định tự làm.

Tôi cùng bà đi chợ mua đồ, ghi lại giá của nhiều đồ, học cách đối chiếu giá cả với các cửa hàng khác nhau.

Có lẽ vì tôi không có sở thích gì đặc biệt nên tôi rất chú ý đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Tôi dành thời gian ủi quần áo, chăm sóc hoa trong chậu hoa trước cửa, và quan sát biểu hiện của Khúc Nghiêu vào buổi trưa hàng ngày, viết ra những điều cậu ấy nói, rồi suy ra những thứ cậu ấy thích và không thích.

Khúc Nghiêu là một người bạn tốt của tôi và là một người sành ăn.

Tôi thay đổi cách cắt miếng giăm bông một chút, cậu ấy có thể nhận ra và khen tôi làm tốt.

Những nam sinh khác ở độ tuổi của tôi sẽ thích chơi game, vận động và thích những thứ nào nhiệt.

Nhưng tôi là người mờ nhạt, sống ngoài lề, ngay cả việc trò chuyện đối với tôi cũng khó khăn, vì vậy tôi không có bạn bè.

Đôi khi con người là loài sinh vật mâu thuẫn. Tôi không thích nói chuyện, nhưng tôi muốn ai đó đến và nói chuyện với mình.

Tôi không thích ánh sáng quá rực rỡ, nhưng lại sợ rơi vào bóng tối mịt mờ.

Nửa đêm, tôi suy nghĩ mãi không ngủ được, tự hỏi không biết lời nói của Khúc Nghiêu có phải do thương hại tôi không, nếu cậu ấy giữ ghế sau cho tôi vì thương hại tôi, thì thật không công bằng với Quý Vân

Tôi mặc một bộ đồ ngủ caro, ngồi trên bậc thềm nhà với ngọn đèn hình quả cam mang theo, nhìn lên và đếm những vì sao trên bầu trời.

Sương đọng trên mặt, hơi lạnh.

Sau khi đếm một lúc lâu, tôi đã đi đến kết luận rằng các ngôi sao là vô số.

Bởi vì nó nhấp nháy, tôi không thể biết cái nào đã được đếm và cái nào chưa.
« Chương TrướcChương Tiếp »