Chương 21:

101.

Những chậu hoa trên bục giảng hình như hơi héo nên tôi vội vàng đem nó ra ngoài để sưởi nắng.

Khi quay lại, tôi thấy bạn của Lục Quân đến để xin một hộp sữa, nhưng cậu ấy đã bị đuổi đi.

Khi tôi bước tới, Lục Quân vẫn đang chống tay trên thùng sữa, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ.

Ngồi suy nghĩ một hồi, tôi nói với Lục Quân: "Cậu cũng có thể cho cậu ấy một hộp ..."

Tôi chưa thấy Lục Quân uống, hình như là đề dành cho tôi.

Lục Quân đặt thùng sữa xuống, xoay người đưa cho tôi xem: "Tớ viết ở phía sau rồi."

Tôi nhìn xuống và thấy cậu ấy thực sự viết những chữ bằng bút mực đen ở đằng sau.

Ở đó viết [dành riêng cho Dư Triệu].

102.

Lục Quân, thực sự là một người đàn ông tốt với sức mạnh bất khả chiến bại.

103.

Hồi nhỏ chị Khúc Huỳnh rất tốt với tôi, tiền làm thêm thường dùng để mua đồ ăn vặt cho tôi, có khi còn không mua cho Khúc Nghiêu, chỉ len lén nhét bánh bao vào trong cặp của tôi.

Khúc Nghiêu nói rằng chị ấy thiên vị thiên đến tận Mariana (quần đảo ở Thái Bình Dương), đối xử với tôi còn tốt hơn với em ruột.

Tôi biết rằng chị ấy thực sự quan tâm đến Khúc Nghiêu. Khi cho tôi đồ ăn vặt, chị ấy sẽ nhờ tôi chăm sóc cho Khúc Nghiêu.

Chị ấy nói rằng Khúc Nghiêu là một con khỉ lông lá đầu óc ngốc nghếch, chị ấy lo lắng khi để một người em như vậy ở nhà, chị ấy cảm thấy tôi đối xử với Khúc Nghiêu rất có trách nhiệm, vì vậy việc này đều nhờ cậy cả vào tôi.

Khi nghe chị Khúc Huỳnh nói vậy, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình cũng là một người có thể làm được điều gì đó có ích.

Chị ấy nói rằng rất tin tưởng tôi.

104.

Chị Khúc Huỳnh trở về vào tối thứ Sáu.

Chị ấy trước đây đã rất ưa nhìn rồi, sau khi vào đại học còn làm tóc và trang điểm, bây giờ lại càng xinh đẹp hơn.

Lúc về chị ấy mua cho chúng tôi hạt rẻ nóng hổi. Khi Khúc Nghiêu đang định nhận hạt dẻ, chị Khúc Huỳnh đập mạnh vào vai cậu ấy, thở dài nói: "Chỉ mua cho Triệu Triệu thôi, mày không được phép ăn."

Tôi rót trà thơm vừa pha vào chén, nói: "Chị Khúc Huỳnh, một mình em không ăn hết được đâu, cùng nhau ăn đi."

Chị ấy nhéo má tôi: "Tóc mới của chị có đẹp không?"

Tôi nói: "Đẹp lắm."

Chị Khúc Huỳnh ra hiệu bảo tôi ngồi xuống, sau đó thơm chụt lên má trái. Mái tóc uốn của chị ấy rất đẹp, giống như màu lông nai sừng tấm được mặt trời chiếu vào, tôi nghĩ thế nên cũng nói với chị ấy như vậy.

Chị Khúc Huỳnh quay đầu lại nói với Khúc Nghiêu: "Tiểu tử thối, nếu mày biết ăn nói bằng một phần ba Triệu Triệu thôi, thì chị mày cũng không ghét bỏ mày như này."

Khúc Nghiêu bị chị ấy sai bóc hạt dẻ ở bên cạnh, khó chịu nói: "Chị, em với Dư Triệu đều học cấp 3 rồi, chị đừng tùy tiện thơm như thế."

Chị Khúc Huỳnh nói: "Em trai bớt lo lắng đi, mặt thô ráp của mày có cho chị mày cũng không thèm thơm."

Tôi ngẩn người bên cạnh nghe họ nói chuyện.

Mẹ tôi không quan tâm nhiều đến tôi, nhưng lúc đó chị Khúc Huỳnh, như là một người chị, luôn coi trọng tôi và Khúc Nghiêu.

Chị Khúc Huỳnh nhét hạt dẻ vào miệng tôi.

Ngọt và rất thơm.

Chị ấy giơ nắm tay nói với tôi: "Nếu tiểu tử thối đó bắt nạt em, cứ gọi điện nói với chị, chị ngồi xe về nhà cho nó ăn đòn."

Sau đó chị ấy lại xoa đầu tôi, thở dài: "Lúc nào trông em cũng ngơ ngác, chị đi học đại học chỉ sợ em bị bắt nạt, không yên tâm Khúc Nghiêu có thể bảo vệ em tốt được."

Tôi nói với chị Khúc Huỳnh, "Khúc Nghiêu rất tốt, luôn chăm sóc em. Em ... em cũng có thể tự mình giải quyết chuyện của em."

Trời đang trở lạnh, tôi còn đan một chiếc khăn quàng cổ tặng chị ấy để chị ấy không bị lạnh khi ra ngoài.

Mặc dù không quá khéo léo, nhưng tôi đã cố gắng hết sức.

Một trong những quy tắc của cuộc sống, cho dù bạn làm không tốt, chỉ cần bạn làm bằng trái tim thì ít nhất bạn cũng có trách nhiệm với cái tâm của chính mình.

105.

Trước khi lên xe của ba mẹ Khúc Nghiêu, tôi thấy Vân Vân mở cửa sổ, chống cằm nhìn chúng tôi. Khi phát hiện tôi quay lại nhìn cậu ấy, cậu ấy nghiêng đầu và mỉm cười thân thiện với tôi.

Nhưng khi Khúc Nghiêu quay lại nhìn theo tôi, cửa sổ của Quý Vân đã đóng lại.

Tay của Khúc Nghiêu trên ghế xe vô tình chạm vào tay tôi. Khi tôi quay đầu lại nhìn cậu ấy, chợt nhận ra rằng tôi đang ngồi rất gần cậu ấy.

Nhưng, tôi lại cảm thấy rất xa vời.

Chị Khúc Huỳnh không biết điều này.

Bóng tôi lọt khỏi tầm mắt của Khúc Nghiêu khi cậu quay đầu lại, bay trên không trung, hóa thành bụi trong suốt.

106.

Hai cô chú rất hoan ngênh tôi đến ăn tối với họ.

Khúc Nghiêu bảo mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình họ cũng bình thường, nhưng thành thật mà nói, không khí tại bàn ăn vẫn khá hài hòa.

Cứ cho là bố mẹ cậu ấy tổ chức những buổi tụ họp gia đình này chỉ là hình thức thôi... Ít nhất thì mọi người vẫn đang cố gắng duy trì cái gọi là "tổ ấm".

Có rất nhiều lý do để trở thành vợ chồng, tôi cũng không biết tình yêu rốt cuộc như thế nào, nhưng chắc chắn không phải tình cảm như của ba mẹ tôi.

Khi chú đi trả tiền và dì đi rửa tay, chị Khúc Huỳnh bất ngờ quay sang và chọt vào eo Khúc Nghiêu, hỏi: "Tiểu tử thối, mày yêu đương chưa đấy?"

Khúc Nghiêu nói, "Chị...đừng có quản em nhiều như thế đi."

"Mày đã gần mười tám tuổi rồi, sao còn trong thời kì nổi loạn vậy?" Chị Khúc Huỳnh nói, "Chị thấy mày sắp lớn thành tên đàn ông thối rồi, còn Triệu Triệu vẫn giống như bé ngoan như vây. Hai đứa thật sự cùng nhau lớn lên hả?"

Khúc Nghiêu không nói lời nào.

Sau một lúc, cậu ấy cúi đầu và nói với tôi: "Cậu nhìn chị tớ đi, sao chị ấy lúc nào cũng như thế vậy?"

Tôi thì thầm với cậu ấy: "Khúc Nghiêu, tớ cũng muốn hỏi cậu một điều..."

Khúc Nghiêu nói, "Hỏi đi."

Tôi nói: "Cậu yêu đương, là vì thực sự cảm nhận được tình yêu sao?"

Tôi nghĩ câu hỏi này rất dễ trả lời.

Cậu ấy chỉ cần nói với "đúng" hoặc "không" mà thôi.

Khúc Nghiêu ngồi thẳng người, sờ sờ cổ, quay đầu lại nhìn chị Khúc Huỳnh, như có điều gì đó suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: "Tớ không biết."

Nói xong lời này, cậu ấy nhìn về phía cửa, lặp lại lần nữa: "Tớ không biết."