Chương 3:

11.

Lúc đếm mệt quá muốn quay vào nhà, tôi bất ngờ nhìn thấy Quý Ôn từ cửa bên phải đi ra.

Anh ấy bật đèn pin trên điện thoại và đi thẳng về phía tôi.

Trong đêm tối, gương mặt anh tuấn của anh ấy bị phủ lên một sắc màu ảm đạm.

Tôi đếm không hề phát ra âm thanh, lẽ nào suy nghĩ của bạn cũng có thể lan sang nhà người khác và khiến họ cảm thấy ồn ào và mất ngủ?

Có mười nguyên tắc trong cuộc sống của con người, đừng gây ồn ào làm phiền người khác vào lúc như thế này.

Tôi hỏi anh ấy: "Em có làm phiền anh không?"

Quý Ôn nói, "Nửa đêm dậy uống nước. Anh nhìn ra cửa sổ thấy có ánh sáng ở đây."

Tôi phải nói rằng mặc dù gia đình Vân Vân trở thành hàng xóm của tôi đã được vài năm rồi, nhưng bởi vì khuôn mặt của Quý Ôn trông hơi hung dữ, và tôi cũng không nói chuyện với người lạ, nên trước đây tôi hầu như không giao tiếp với anh ấy.

Việc tạo mối quan hệ với người khác thì bước đầu tiên là khó thực hiện nhất, sau khi thực hiện xong rồi, bạn sẽ thấy, "Mẹ ơi, hóa ra mọi bước tiếp theo đều khó y như vậy."

Tục ngữ có câu: "Vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản", vì vậy hầu hết thời gian tôi bỏ qua bước khởi đầu.

Anh ấy cầm chiếc đèn hình quả cam của tôi lên nhìn, và hỏi tôi: "Em làm cái này à?"

Tôi vâng một tiếng.

Quý Ôn nói: "Những bông hoa trước cửa nhà em, bình thường hình như cũng là do em chăm sóc."

Tôi nói, "Em với bà nội cùng chăm. Bà bây giờ sức khỏe không tốt, nên em chăm sóc chúng."

Qua một lúc, anh ấy không nói gì, tôi nỗ lực suy nghĩ một lúc, nói với anh ấy: "Anh Quý Ôn, em tưởng là anh sẽ không nói chuyện..."

Quý Ôn nói, "Anh sẽ không nói chuyện?"

Tôi nhanh chóng giải thích: "Không, ý em là, sẽ không nói chuyện với em."

Khi anh ấy giảng bài cho tôi ngày hôm qua, tôi có cảm giác rằng mình như sống ở thời Bàn Cổ khai thiên lập địa vừa mới được bước vào thế kỷ mới. Bởi vì trước đó tôi đã từng sang nhà Vân Vân, Quý Ôn nói chuyện với Vân Vân rất hung dữ, mặt lúc nào cũng nghiêm nghị.

Tôi chưa từng thấy anh ấy cười trìu mến, và tôi khá sợ những người không hay cười.

Quý Ôn lặng lẽ đứng trước mặt tôi một lúc và nói: "Cách đây vài tuần anh có mua một chậu hoa. Em có thể giúp anh chăm sóc nó được không

Tôi gật đầu và nói: "Được ạ".

Tôi tặng cho anh ấy chiếc đèn màu quả cam có mặt cười méo mó.

12.

Ngày hôm sau, tôi phát hiện thấy một chậu đất và một gói quả óc chó trước cửa nhà.

Lục mãi vẫn không tìm được dụng cụ tách quả óc chó, ngồi một lúc trong phòng khách, tự hỏi không biết anh Quý Ôn có thể dùng cơ ngực để bóp nát cho tôi được không.

Tôi đã bác bỏ ý tưởng này ngay khi nó xuất hiện.

Liệu anh ấy có mắng tôi không?

13.

Vào thứ Hai, Khúc Nghiêu và tôi đứng ở dưới lầu đợi Vân Vân hôm nay dậy muộn. Tôi thấy mẹ Quý Vân đang bận rộn trong nhà, khi dì ấy để đồ ăn sáng lên bàn, nhận thấy rằng tôi đang nhìn dì ấy, vì vậy dì ngước mắt lên và mỉm cười dịu dàng với tôi.

Tôi sờ sờ cổ, có chút ngượng ngùng nên nhìn ra bên ngoài.

Bởi vì tôi không thể mỉm cười với dì Quý một cách bình thường, rất khó để chào hỏi dì ấy, như thể tôi không xứng với lòng tốt và sự tử tế của đối phương.

Cuối cùng Quý Vân cũng mua một chiếc xe đạp.

Hèn chi hôm chủ nhật hai người đi chơi với nhau sau lưng tôi, hóa ra là Khúc Nghiêu đi chọn xe đạp cho Quý Vân.

Có lẽ không thể nói "sau lưng tôi", bởi vì họ thực sự làm điều đó quang minh chính đại, chỉ là tôi không biết rõ mà thôi

Tôi vẫn ngồi sau Khúc Nghiêu đi học.

Cả hai cùng nhau đạp xe.

Khi xuống dốc, tôi luôn cảm thấy mình không nên ôm eo Khúc Nghiêu nữa, điều đó thật khó xử. Thế nhưng cậu ấy bất chợt gọi tôi một tiếng, hỏi tôi có phải là đang ngẩn người không: "Dư Triệu, cậu đừng lúc nào cũng ngây người như thế, nếu ngã thì sao? Ôm chặt tớ đi."

Qua lớp áo đồng phục, hơi ấm trên lưng cậu ấy truyền sang má tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy rằng Khúc Nghiêu là ánh sáng mặt trời chiếu lên tôi, sưởi ấm tôi.

Ánh sáng mặt trời xuyên qua bức tường trong suốt và chiếu lên mặt trăng bên cạnh.

14.

Sau khi mất liên lạc với nhóm, đôi khi không thể nắm bắt tin tức kịp thời.

Đây chính là tình hình bây giờ.

Sau đó, tôi được biết tuần trước các bạn cùng lớp đã lên kế hoạch tiết thứ ba hôm nay sẽ ra đòn phủ đầu giáo viên Tiếng Anh.

Tôi đứng ở cửa lớp ôm đầu một lúc rồi nhìn xuống bông lau bảng trên nền đất dính đầy bụi phấn.

Đầu tôi toàn bụi phấn, còn rơi lả tả xuống xung quanh nữa.

Không ai trong lớp giải thích sự việc này với tôi, điều đó khiến tôi nghĩ rằng mình thực sự bị cô lập bởi tập thể (mặc dù nó gần như giống nhau với tình hình trước đây). Tôi hiếm khi khiến bản thân trở nên ngốc nghếch trước rất nhiều người, gần như đã rời bỏ thế giới tươi đẹp này tại chỗ.

Thầy giáo dạy tiếng Anh trong lớp chúng tôi là một ông già đã mãn kinh, vừa bước vào thấy tôi cầm cục bông lau bảng, trên bảng đen vẫn chưa lau, thầy mắng tôi và nói: "Giáo viên vào rồi thì phải làm sớm hơn, bây giờ mới trực nhật thì lại mất thời gian, ảnh hướng đến tiến độ bài giảng."

Những lời như vậy hét lên khiến tôi choáng váng.

Mặc dù hôm nay không đến phiên tôi trực nhật, nhưng vẫn cúi đầu trước và nói em xin lỗi.

Sau đó tôi thật thà cầm cục giẻ lau vừa bị đập vào đầu lên lau bảng.

Ông ấy cũng nhắm vào tôi trong giờ học và cố tình gọi tôi đứng dậy trả lời những câu hỏi khó.

Tôi lắc đầu để chứng tỏ rằng tôi không biết.

Thầy giáo bảo tôi đã trực nhật muộn rồi thì thôi đi, đầu óc cũng dốt nát, chẳng ra làm sao.

Tôi phụ họa theo: "Sorry, I"m stupid."

Phù họa theo rồi mà ông ấy vẫn không vui, bắt tôi đứng cuối lớp đến hết tiết học.

Tôi dần quen với ánh mắt không biết là giễu cợt hay thương cảm của người khác, tôi đứng thẳng lưng lắng nghe cả lớp. Ba tôi nói rằng dù không có gì khác thì con người ta cũng phải có phẩm giá.

Trong lúc bị phạt, tôi suy nghĩ kỹ và nghĩ rằng đó thực sự là lỗi của mình, nếu tôi có lấy một người bạn ở trong lớp, thì sẽ biết trước được chuyện này rồi.

Có một câu nói rằng con người là động vật bầy đàn.

Nhưng tôi thì khác, tôi là một bức tường trong suốt.

Các bức tường tự đứng vững.