Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Các Cậu Ấy Đều Thích Tôi

Chương 4:

« Chương TrướcChương Tiếp »
15.

Khi đang ăn vào buổi trưa, Khúc Nghiêu đã rất tức giận khi thấy bụi phấn trên tóc tôi.

Hơn nữa khi chạm vào đầu tôi, cậu ấy phát hiện ra chỗ bị cục lau bảng đập vào đang bị sưng lên một chút.

Tôi cúi đầu nói: "Là một trò chơi khăm, không phải nhằm vào tớ, nhưng tớ chẳng may bị trúng thôi."

Đến sớm không bằng đến đúng lúc (Ý câu này là perfect timing: ý trời)

Vân Vân ngồi bên cạnh hỏi tôi, "Sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Tôi không biết có phải cậu ấy muốn hỏi chuyện các bạn cùng lớp đã xin lỗi tôi chưa hay không, thành thật trả lời: "Sau đó tớ bị thầy giáo tiếng Anh mắng, phải lau bảng đen, rồi bị phạt đứng cuối lớp hai tiết."

Quý Vân đưa tay véo vào mặt tôi, có chút hận rèn sắt không thành thép nói: "Dư Triệu, tại sao cậu lại để cho người khác bắt nạt như vậy được chứ?"

Tôi nhìn cậu ấy, lại nhìn Khúc Ngiêu

Tôi nói, "Không sao đâu. Ăn xong tớ đi gội đầu là được rồi."

Tôi cố gắng khiến họ không để ý đến vấn đề này nữa, vì vậy tôi nói với Quý Vân, "Chiếc xe đạp mới của cậu trông rất tuyệt."

Quý Vân khẽ cau mày nhìn tôi, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Loại xe đó không có ghế sau, đợi tớ lắp một cái, cậu cũng có thể ngồi sau xe tớ."

Tôi mở to mắt.

Trời ạ.

Trong lòng tôi, mức độ người tốt của cậu ấy đã tăng lên một level khác.

Thực ra, tôi muốn hỏi xem mối quan hệ của họ đang tiến triển như thế nào, nhưng bây giờ tôi không thể nói với họ.

Người tốt Khúc Nghiêu và người tốt Quý Vân ở bên nhau, người tốt nhân hai, mức độ người tốt nhân lên gấp bội.

Tôi không có lý do gì để không chúc phúc cho họ.

16.

Khúc Nghiêu nói rằng cậu ấy sẽ đánh nhau với những kẻ chơi khăm đó, nhưng tôi không biết ai đã làm điều đó, cậu ấy không thể chiến đấu với hơn 60 người trong lớp của tôi cùng một lúc, đúng không?

Tôi không muốn vì chuyện này mà nổi tiếng đâu.

Thành thật mà nói, tôi khá ghen tị với con rùa.

Vì nó có mai, lúc nào muốn thì có thể rụt đầu trốn vào trong.

Bình thường lúc nói chuyện Vân Vân hay cười, nhưng hôm nay sau khi nghe tôi kể, đôi lông mày thanh tú của cậu ấy đã cau lại, như thể cậu ấy còn để bụng nhiều hơn tôi.

Nhưng sau khi tôi bảo quên đi, Vân Vân cũng cúi đầu không hỏi nữa.

17.

Có lẽ muốn an ủi tôi, Khúc Nghiêu còn cho tôi một hộp sữa có đường.

Buổi chiều tôi để hộp sữa trên bàn học, nhìn chằm chằm vào nó cả buổi.

Quý Vân cũng được tặng loại này.

Tuy nhiên không có ghi tên và note ghi những lời yêu thương.

Tôi nghĩ cũng coi như trong cái rủi cũng có cái may, bỗng nhiên được Khúc Nghiêu tặng hộp sữa trong thùng sữa dành cho Quý Vân, như thể chia một chút tình cảm của cậu ấy cho tôi.

Quý Vân sẵn sàng vì tôi mà tức giận, và điều đó khiến tôi rất vinh dự.

Vậy nên bị đập bông lau bảng vào đầu và phạt đứng cũng không sao.

Có thể là do sự việc lúc sáng, hôm nay trong lớp càng có nhiều người để mắt đến tôi dù cố ý hay vô tình. Không muốn rời khỏi chỗ ngồi, nhưng khi tan lớp, tôi vẫn cắn răng lau bảng, sắp xếp đồ dùng dạy học, kiểm tra tình trạng của những chậu cây.

Vừa chuyển chậu cây, trong lòng thầm nói:

"Mình là không khí, mình là không khí."

Vừa làm xong nhiệm vụ, liền nghe thấy tiếng huyên náo từ chỗ ngồi của mình.

Tôi bước tới xem qua, phát hiện trên mặt đất là hộp sữa của tôi đã anh dùng hy sinh, tung tóe trông rất khó coi.

Nguyên nhân của sự việc là do cậu bạn ngồi cùng bàn tôi và các bạn của cậu ấy xô đẩy nhau, nghịch phá, sau đó vô tình làm đổ hộp sữa và cậu bạn cùng bàn tôi giẫm phải nó.

Có một vị ngọt thoang thoảng trong không khí.

Ngay khi tôi về chỗ, những người khác đã giải tán.

Cặp sách của bạn nữ phía trước cũng bị dính sữa.

Tôi chỉ có thể dùng giấy của mình để dọn dẹp chỗ này, suy cho cùng, nó là sữa của tôi.

Người bạn cùng bàn của tôi rất có trách nhiệm, cậu ấy ngồi xuống và dọn dẹp cùng tôi. Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy không thích tôi, vì khi tay chúng tôi vô tình chạm vào nhau lúc dọn sữa, cậu ấy rụt tay lại như bị điện giật.

Tôi tưởng cậu ấy nhìn tôi là muốn xin lỗi tôi

Nhưng mà không phải.

Một lúc sau tôi mới hiểu ra.

Cậu ấy là muốn tôi xin lỗi cậu ấy.

Vì vậy, tôi nói với cậu ấy: "Lục Quân, tớ xin lỗi."

Tôi nói cùng bàn: "Cậu xin lỗi tớ?"

Tôi quay đầu lại nhìn cậu ấy và nói, "Tớ không nên để sữa lên bàn, tớ xin lỗi. "

Nhân sinh làm gì có chuyện "tái ông thất mã, yên tri phi phúc", rõ ràng là tái ông thất mã thất mã thất mã đến tiêu đời.

(Ý là ông lão vùng biên giới mất ngựa, không biết được đó là chuyện tốt hay chuyện xấu. Nhưng trong tình huống này Dư Triệu thất mã, chắc chắn là chuyện xấu, hơn nữa xấu đến mức tiêu đời.)

Tôi cảm thấy rất đau khổ.

Nhưng trước hết hãy cúi đầu xin lỗi người khác.

Tôi không muốn gây hấn với ai cả.

Người bạn cùng bàn tôi không nói gì. Cậu ấy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi hỏi cậu ấy, "Cậu có thể đừng ghét tớ không? Cậu cứ phớt lờ tớ là được rồi."

Khi cúi đầu xuống, tôi thấy quần của cậu ấy cũng đã bị sữa dính lên.

Tôi vắt óc nói: "Hay là tớ với cậu vào nhà vệ sinh đổi quần? Tớ sẽ mang quần của cậu về nhà giặt giúp cậu."

Làm người mờ nhạt đã rất vất vả rồi, tôi không muốn làm người mờ nhạt lại còn bị người khác ghét bỏ.

Đợi đến tiết sau, Lục Quân mới nói với tôi, "Dư Triệu, chân của chúng ta không dài bằng nhau."

Tôi nói, "Mặc tạm cũng được mà..."

Lục Quân nói: "Tớ sẽ đền cho cậu hộp sữa khác."

"Không cần đâu," tôi nói, "Cậu cứ đưa quần của cậu cho tớ giặt đi."

Thật sự bị ghét rồi.

Sau khi nghe những gì tôi nói, cậu ấy không thèm nói chuyện với tôi nữa.

18.

Trên đường về, Khúc Nghiêu hỏi tôi sữa có ngon không, tôi nói ngon, uống xong cảm thấy thoải mái hơn.

Khúc Nghiêu rất vui.

19.

Thực tế, khi nhìn thấy sữa bắn tung tóe trên mặt đất, tôi cảm thấy như thể mình đã bị đấm dữ dội vậy.

Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ vụn vỡ.

Nhưng không.

Dù có đánh bao nhiêu cú đấm, không khí vẫn có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu.

20.

Tôi đã nghiêm túc chăm sóc hạt giống hoa của Quý Ôn trước cửa nhà. Anh Quý Ôn sống trong trường đại học, không thể gặp anh ấy vào cuối tuần.

Cảm giác như cuộc nói chuyện với anh ấy vào đêm hôm qua giống như một giấc mơ.

Khi đang nghĩ về Quý Ôn, tôi cụp mắt xuống thì thấy dép của Quý Vân.

Cậu ấy hơi khuỵu gối, quay đầu nhìn tôi, nói: "Đầu cậu có đau không?"

Tôi nói: "Không đau."

Quý Vân lại hỏi tôi, "Sữa có ngon không?"

Tôi nói: "Rất ngon."

"Cậu có uống chút nào đâu." Vân Vân nhìn tôi với đôi mắt to, ánh sáng rực rỡ trên hàng mi dài cong vυ"t.

Tôi nghĩ không ra làm thế nào Quý Vân lại biết chuyện tôi không uống sữa, lẽ nào cậu ấy cảm thấy sữa đó uống không ngon sao?

Bị cậu ấy kiên quyết nhìn chằm chằm, tôi chịu thua, nói nhỏ với cậu: "Đúng vậy, sữa bị đổ rồi."

Tôi dặn cậu ấy đừng nói cho Khúc Nghiêu.

Quý Vân nói: "Vậy cậu qua nhà tớ đi, để tớ bôi thuốc chỗ sưng trên đầu cho cậu."

Cậu ấy rất đẹp và vô hại, cũng rất dịu dàng khi nói câu này.

Lần đầu tiên tôi bước vào phòng của Quý Vân mà không có Khúc Nghiêu.

Bàn của Quý Vân được sắp xếp gọn gàng.

Có một hộp sữa ngọt trên đó.

Ngoài ra còn có các ghi chú do Khúc Nghiêu viết.

Quý Vân đi lấy thuốc, sau khi xác định được vị trí của chỗ sưng, những ngón tay thon và mát lạnh của cậu ấy luồn qua tóc tôi rồi bôi thuốc mỡ vào chỗ đó.

Bôi thuốc xong cậu ấy nói với tôi: "Triệu Triệu, nếu cậu thích sữa đó thì lấy hộp của tớ uống đi."

Tôi lắc đầu từ chối.

Nếu hộp này mà bị đổ một lần nữa, nước mắt của tôi sẽ thực sự rơi đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »