Chương 5:

21.

Trong giấc mơ của tôi, Khúc Nghiêu đưa cho tôi một hộp sữa khác.

Tôi nhấp một ngụm và thấy đắng.

Thêm một ngụm nữa, nó vẫn đắng.

Khúc Nghiêu hỏi tôi sữa có ngon không.

Tôi vẫn trả lời ngon.

22.

Nhưng nó chỉ có mùi vị đắng gấp đôi hoàng liên (thuốc Đông y rất đắng)

Rõ ràng đó là sữa có đường mà sao uống vào lại thấy đắng như vậy?

23.

Có một thùng sữa nguyên vẹn được đặt trên bàn học.

Người bạn cùng bàn tôi, Lục Quân nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với khuôn mặt căng thẳng, cậu ấy không nói đây có phải là quà của cậu ấy hay không.

Tôi cố bê thùng sữa lên.

Nặng quá.

Tôi cố nén giọng nói với Lục Quân: "Cậu tặng cho tớ?"

Lục Quân liếc mắt nhìn tôi gật đầu.

Tôi nói: "Tớ không nhận được đâu, cậu giữ lại đi."

"Cậu không thích vị này?" Lục Quân nhau nhíu mày nói, "Hôm qua không tìm thấy vị cậu uống, nên tùy tiện mua loại này."

Tôi nói, "Tớ thích, nhưng một thùng thì nhiều quá. Hay là tớ chỉ lấy một hộp thôi?"

Lục Quân hôm nay nói với tôi hơn mười từ.

Tôi dừng lại, rồi bảo cậu ấy: "Cảm ơn cậu."

Tôi từng để ý kỹ, cậu ấy vẫn nói khá nhiều khi trò chuyện với người khác, vì vậy tôi nghi ngờ rằng tôi có buff im lặng trên người.

Lục Quân ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm một hồi, cậu ấy ôm thùng sữa, lấy ra một hộp ném lên trên bàn của tôi, còn lại đặt ở trên giá bên cạnh bàn học.

Lúc hơn mười giờ, Lục Quân đột nhiên đẩy cánh tay tôi hỏi: "Cậu không đói à?"

Tôi cũng cảm thấy vậy, nói: "Có một chút."

Lục Quân nói: "Uống sữa đi."

Giọng điệu của cậu ấy giống như giục giã một con lợn biếng ăn, ăn nhanh rồi mau vào chuồng đi. Tôi khịt mũi, cắm ống hút và bắt đầu uống sữa mà cậu ấy đưa cho một cách nghiêm túc.

Lục Quân dời ghế, nhích lại gần tôi 0,1 millimet một chút. Tôi muốn cậu ấy đừng nhìn chằm chằm tôi nữa, điều này còn áp lực hơn cả khi cậu ấy phớt lờ tôi.

"Trên người cậu có mùi thuốc." Lục Quân nói.

Tôi nói: "Hôm qua tớ bị bông lau bảng đập vào đầu nên về nhà có bôi thuốc chống sưng".

Cậu ấy lặng lẽ xoay cây bút trên tay và hỏi tôi, "... còn đau không?"

Tôi nói, "Không đau, cũng không sưng nhiều."

Lục Quân đột nhiên lại trò chuyện với tôi lâu như vậy.

Phải ghi vào sổ ghi chép mới được.

Thứ 3, ngày xx tháng xx, Lục Quân rốt cuộc cũng biết được mình ngồi cùng bàn cậu ấy, rất vui.

Lục Quân dường như muốn đưa tay lên chạm vào đống không khí trong suốt nhưng biết nói trước mặt.

Tôi gục đầu xuống, đưa ngón tay chỉ vào nơi bị đập trước đó, nói: "Ở chỗ này, cậu có muốn chạm vào không?"

Lục Quân trầm mặc không nói. Đặt tay lên tóc tôi.

Vẻ mặt cậu ấy có chút thay đổi, tuy rằng không cười, nhưng ít nhất cũng không lãnh đạm như trước.

Một lúc sau, cậu ấy đột ngột đứng dậy như thể nhận ra điều gì đó, lách ra từ sau ghế của tôi, đi ra hành lang mà không nói gì.

24.

Vào buổi tối, tôi đến phòng của Khúc Nghiêu để làm bài tập với cậu ấy.

Lúc này Vân Vân tập kèn harmonica ở nhà.

Vì vậy, chỉ có hai người ở đây, Khúc Nghiêu và tôi.

Trước khi làm bài tập, tôi giúp Khúc Nghiêu cất quần áo và tất bừa bãi, sau khi xác nhận không có cục giấy nào trong đó, tôi nhét hết vào máy giặt.

Tôi bỏ bánh mì do chính tay mình cắt vào tủ lạnh nhà cậu ấy và bảo, "Buổi tối mà đói thì hâm nóng lên là có thể ăn được nhé."

Khúc Nghiêu theo sau tôi để xem tôi làm mọi việc.

Cậu ấy ôm tôi, cười haha và nói với tôi rằng tôi rất tốt với cậu ấy và muốn gọi tôi là ba. Nhưng cá nhân tôi không có ý định trở thành một người cha trước hai mươi lăm tuổi, vì vậy tôi từ chối thiết lập mối quan hệ cha con với cậu ấy.

Tôi nhớ lại phản ứng như nhìn thấy ma của Lục Quân khi sờ đầu tôi sáng nay. Lúc làm bài tập, tôi hỏi Khúc Nghiêu: "Cậu có thể sờ đầu tớ không?"

Khúc Nghiêu di chuyển ghế từ phía đối diện sang phía tôi, cậu ấy xoa tóc, giữ vai tôi, cười lớn và nói: "Cậu làm nũng hả?"

Tôi nói, "Không phải."

Vừa nói xong, Khúc Nghiêu liền ôm lấy tôi. Tôi biết cậu ấy rất nhiệt tình, cậu ấy cảm thấy tôi vẫn còn buồn, nên dùng cái ôm ấm áp này để an ủi tôi.

Tôi nắm lấy góc áo của cậu ấy, thầm nghĩ có vẻ như tôi không có thiết bị phục hồi chống tiếp xúc nào trên cơ người. Hơn nữa hôm qua đã gội đầu rồi, tóc có bẩn gì đâu.

Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa của Quý Vân bên dưới.

Khúc Nghiêu chạy xuống mở cửa.

25.

Nhiệt độ cậu ấy để lại trên tôi nhanh chóng tan biến.

26.

Tôi gạt đi những tiếc nuối và buồn bã vương vãi trên mặt đất từng chút một, sẽ bật cười khi nghe Khúc Nghiêu kể chuyện, nhưng có tiếng chuông gió bên tai tôi leng keng, khiến đầu óc tôi luôn lắc lư theo những nơi khác.

Ba tôi nói rằng con người thực sự giống như những cái chai, khả năng chứa đựng cảm xúc của họ có hạn, vì vậy bạn phải học cách trút bỏ lý trí và giữ tâm lý khỏe. Khi nói điều này, ông ấy vẫn sẽ nói về tác phẩm văn học của mình tại bàn ăn, tôi rất ngưỡng mộ ông ấy và cảm thấy rằng tất cả những gì ông ấy nói đều đúng.

Nhưng tôi không thể nói chuyện với ba mẹ về những cảm xúc của mình.

Từ hôm nghe họ cãi nhau trong phòng, tôi mới biết gia đình chúng tôi chỉ là những cá thể sống dưới cùng một mái nhà.

Những cá nhân mà cảm xúc của họ không thể được chia sẻ.

Mẹ tôi là bác sĩ, công việc rất bận rộn, thỉnh thoảng về nhà ăn cơm nhưng mẹ rất ít nói.

Bà ấy và ba tôi ngồi ở hai bên của tôi.

Tôi là bức tường ngăn cách giữa Khúc Nghiêu và Vân Vân.

Cũng là bức tường im lặng giữa cha mẹ.

Tôi đã cố gắng hết sức để ngăn cuộc cãi vã của họ, nhưng tôi lại trở thành nguyên nhân khiến họ cãi nhau. Bà nội nói rằng đó là lỗi của mẹ tôi, vì bà ấy đã uống thuốc để đi làm khi mang thai tôi, thế nên đầu óc tôi mới lúc nào cũng ngơ ngác như vậy.

Thật ra, tôi có thể rót trà cho mẹ và đấm lưng giúp bà, tôi đang rất cố gắng học cách trở thành một người vô hình và không bị ghét bỏ. Nhưng thời gian bà ấy về nhà ngày càng ngắn, dù có quay lại thì bà ấy cũng cố tình tránh mặt tôi.

Tôi ngồi xổm ở cửa, kiểm tra tình trạng sâu bọ ăn lá trong mỗi chậu. Đất của anh Quý Ôn đã được bỏ vào đó, nhưng chồi vẫn chưa mọc lên.

Mỗi mùa có nhiệt độ khác nhau.

Thế nhưng bất luận xuân hay hạ, tôi đều giống như một người đi trong mùa đông lạnh giá với cái áo ngắn tay, nước mắt và nước mũi của tôi đều đóng thành băng.