Chương 7:

31.

Hôm đó là thứ bảy, nhưng anh Quý Ôn không về nhà.

Tôi chạy ra khỏi nhà một mình, không có gì trong tay. Lúc đầu trời nắng khá to, nhưng sau đó thời tiết mát hơn, tôi chạy nhiều thì sẽ đau rát cổ họng, mặc dù muốn chạy tiếp nhưng tôi thực sự rất mệt.

Tôi chạy đến tiệm bánh Khúc Nghiêu đưa tôi đến ở góc đường, đứng ngoài nhìn mấy cái bánh bên trong thì ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt nơi đầu mũi.

Nhưng không có tiền, tôi chỉ có thể đứng nhìn.

Tôi hy vọng nhân viên bán hàng sẽ không ra ngoài và đuổi tôi đi.

Tôi nhìn chằm chằm vào nó và thấy bóng của một người khác trên kính.

Anh ấy hỏi tôi: "Em đến mua bánh mì à?"

Quý Ôn đeo cặp sách trên vai và đi từ phía sau tôi đến bên cạnh tôi.

Tôi gật đầu, lại lắc đầu và nói: "Em không có tiền."

Quý Ôn hỏi tôi, "Em muốn ăn loại nào?"

Tôi nói, "Em không muốn ăn."

Quý Ôn chuyển túi xuống bên hông, "Em không muốn ăn, mà còn đứng nhìn lâu như vậy?"

Tôi đáp, "Em đến ngửi thôi."

Khi sắp khóc con người hít thở sẽ thấy khó khăn, thế nên muốn hít thở sâu. Nếu đứng cạnh tiệm bánh mì vào lúc này, không khí khi hít thở vào sẽ rất ngọt ngào, sẽ không còn khó chịu như trước nữa.

Quý Ôn nói: "Vậy thì cứ mua cái trước mặt đi."

Trường đại học có chuyên ngành làm từ thiện phải không?

Tôi cầm chiếc bánh việt quất anh ấy mua mà trong lòng không khỏi nghĩ như vậy.

"Dư Triệu," Quý Ôn hỏi, "Sao lại cứ kéo tay áo anh mãi thế?"

Tôi làm nhăn tay áo anh ấy mất rồi.

Tôi thu tay lại: "Anh Quý Ôn, em xin lỗi."

Anh ấy thở dài, vươn tay nắm lấy cổ tay tôi, "Đi thôi."

32.

"Anh Quý Ôn," tôi nói, "Em về nhà sẽ trả lại tiền bánh cho anh. "

Quý Ôn đáp, "Không cần trả lại đâu."

Tôi nói, "Vậy thì em có chút giống như đối tượng từ thiện..."

Quý Ôn đáp, "Ừ. Anh đang làm từ thiện."

33.

Anh Quý Ôn nói hôm thứ bảy có hẹn một người bạn cùng khoa đi chơi bi-a, không trực tiếp về nhà, vừa đi qua góc phố thì thấy tôi, anh ấy đi qua liền muốn chào hỏi với tôi.

Tôi nói: "Vậy anh đi gặp bạn mình đi."

Anh ấy vẫn giữ chặt cổ tay tôi.

Quý Ôn nói: "Đưa em về nhà đã"

Tôi đáp: "Em biết đường rồi, em có thể tự về."

Anh ấy lắc đầu, lấy trong túi ra một chiếc mũ bóng chày, đội lên đầu tôi, nắm lấy cổ tay tôi, đi về hướng của hẻm. Tôi loạng choạng phía sau anh và cúi đầu xuống.

Tay của anh Quý Ôn to hơn tay của tôi và đôi giày của anh ấy trông cũng to hơn của tôi.

Dáng cao, vai rộng.

Anh ấy quay lại nhìn và thấy bộ dạng tôi đi như vậy nên giảm tốc độ và hỏi: "Em ăn quả óc chó chưa?"

Tôi đáp: "Em không tìm thấy cái búa..."

Quý Ôn nói, "Hóa ra anh quên đưa cho em dụng cụ tách hạt óc chó. "

Mặc dù không cười nhiều, lúc này nhưng anh ấy dường như nói chuyện rất nhẹ nhàng với tôi. Tôi mạnh dạn hỏi anh: "Anh Quý Ôn, anh có thể dùng tay bóp quả óc chó cho em xem được không?"

Quý Ôn nói: "... OK."

Một lúc sau, anh cúi đầu hỏi tôi: "Khúc Nghiêu với em trai anh không ở nhà à?"

Tôi nói với anh ấy về chuyện đua xe đạp mà Khúc Nghiêu nói.

Quý Ôn nói: "Em cũng muốn đi xe đạp phải không?"

Tôi quay đầu lại nhìn con mèo hoang chạy ngang qua chân tôi, và nói: "Không, em không muốn."

Quý Ôn nói, "Bởi vì không có xe đạp, nên em không muốn. Phải không?"

Khi đi ngang qua cửa nhà tôi, anh Quý Ôn cũng không buông cổ tay tôi.

Anh ấy bảo tôi mang bánh lên phòng anh ấy.

Điều này cũng phải được ghi vào sổ tay!

Anh Quý Ôn, người tốt bất khả chiến bại trong số những người tốt ban đầu!

Anh ấy thực sự có thể nghiền quả óc chó bằng tay không.

Nhưng khi tôi nhìn vào ngực anh ấy, anh ấy lại đẩy quả óc chó về phía tôi, nói với tôi, "Chỉ có thể bóp bằng ta. Những chỗ khác thì không được."

Tôi nói, "Như vậy cũng rất lợi hại rồi!"

Bánh ăn rất ngon.

Nhưng không biết tại sao, bánh rất ngon nhưng tôi lại không thể ngăn mình rơi nước mắt. Tôi nhét chiếc bánh vào miệng, nhưng do nhét quá nhiều một lúc nên nó bị kẹt trong cổ họng, nuốt vào không được nhè ra cũng chẳng xong.

Mẹ bảo tôi không được khóc trước mặt người khác, nhưng tôi không thể kìm được nước mắt, điều duy nhất tôi có thể kiềm chế là khóc không thành tiếng thôi.

Tôi cố gắng nuốt chiếc bánh, làm dịu đi những giọt nước mắt của tôi bằng kem ngọt.

Tôi thực sự muốn có một chiếc xe đạp.

Cho phép tôi đạp xe theo kịp Khúc Nghiêu và Quý Vân.

Nhưng tôi biết rằng, những thứ không thể đạt được thì tôi không nên nghĩ về nó nữa.

34.

Quý Ôn nói với tôi: "Dư Triệu, em đừng ăn nữa."

35.

Anh ấy nói: "Anh vẫn có một chiếc xe đạp cũ trong trường. Nó là một chiếc xe đạp việt dã. Vẫn có thể sử dụng được. Tuần sau anh sẽ mang cho em."

Tôi một lúc sau mới phản ứng lại được, mở to mắt nói, "Thật ạ? Nhưng anh Quý Ôn không cần sao?"

Anh Quý Ôn nói, "Anh đổi chiếc khác rồi, chiếc này không dùng đến. Anh vẫn đang nghĩ xem nên để đâu, nếu em cần nó, anh sẽ tặng cho em."

Tôi mừng rỡ nhất thời không nói được gì nên chỉ gật đầu, qua một hồi, nói lung tung, "Thật sự không phiền phức ạ? Em vẫn còn một ít tiền Tết, em sẽ đưa cho anh...Sau này khi có nhiều tiền hơn em sẽ mua lại xe của anh Quý Ôn."

Quý Ôn nói, "Dư Triệu, em giúp anh chăm sóc hoa, như vậy cũng coi là trả ơn rồi."