Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trong Thang Máy Có Quỷ

Chương 7

« Chương Trước
Từ Hâm hoàn toàn biến mất, ngay cả những đồ dùng hằng ngày của hắn cũng không thấy tăm hơi. Trương Tử Minh cơ hồ mỗi đêm đều thấy ác mộng, chỉ cần mơ đến tình cảnh Từ Hâm đột nhiên rời đi cậu đều hốt hoảng giật mình tỉnh giấc. Có phải mọi chuyện vốn dĩ chỉ là…. một giấc mộng hay không? Bây giờ là lúc cậu tỉnh mộng? Nhưng lá thư trong tay lại như thể khẳng định rằng, Từ Hâm rõ ràng đã từng đến bên cạnh cậu……

Những ngày sau đó, Trương Tử Minh dần dần trở nên hoảng hốt, buổi tối không tài nào yên giấc, chỉ cần có chút động tĩnh ngoài cửa sổ, cậu sẽ mở choàng đôi mắt, sau đó chạy đi mở cửa sổ xem có phải Từ Hâm đã trở lại hay không? Nhưng kết quả đều là sự thất vọng hết lần này đến lần khác.

Rất nhanh liền qua nửa năm ……

Hôm nay lại đến ngày 15 tháng 7, Trương Tử Minh một người lặng lặng đến ngã tư đường đốt cho Từ Hâm chút tiền giấy. Lúc trở về, xuyên qua bãi đậu xe dưới đất, cậu quyết định ngồi thang máy lên lầu, trong lòng không chút sợ, nhưng mà lần này lại chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Trương Tử Minh nằm trên giường, nghĩ thầm, Từ Hâm có phải đã đầu thai rồi hay không? Nếu như vậy, hắn khẳng định đã sớm quên cậu rồi. Nhưng là, cậu vẫn còn nhớ rất rõ ràng ……

Nửa đêm, bên ngoài chợt nổi gió lớn, gió đập vào mặt kính vang lên những tiếng rầm rầm, nghe như thể tiếng oán khóc của quỷ hồn dưới địa ngục. Trương Tử Minh vội vàng bật người rời giường đi mở cửa sổ, nhưng ngoại trừ những chiếc xe thỉnh thoảng qua lại cậu vẫn không thấy có gì khác lạ, trong lòng không khỏi có chút mất mác……

“Cốc cốc ……” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến cậu giật mình.

Là ai?!

Trương Tử Minh rất muốn mở miệng hỏi, nhưng là nhịp tim cậu càng lúc càng nhanh, cổ họng giống như bị thứ gì chặn ngang, ngắc ngứ không thành tiếng, cậu cẩn thận bước đến mở cửa ……

Khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Từ Hâm, Trương Tử Minh cuối cùng nhịn không được nữa hét lớn: “Anh không phải đi đầu thai rồi sao?!”

Từ Hâm vội vàng tiến lên ôm lấy Trương Tử Minh, mặc cho cậu lung tung giãy giụa nhất định không chịu buông tay, một giọt nước bất chợt trượt vào trong cổ, hắn ngẩn người, nhẹ giọng an ủi: “Tử Minh, đừng khóc……”

Người trong ngực rốt cục tạm thời an tĩnh lại.

“Anh đây không phải là không bỏ được em sao …… cho nên mới đồng ý làm quỷ soa không công cho địa phủ mười năm.” Không đợi Trương Tứ Minh hỏi, lại tiếp tục giải thích, “Lúc trước, sau khi rời đi anh bị quỷ soa bắt được không cho phép anh vất vưởng trên dương thế nữa, thật vất vả đợi đến ngày Quỷ môn quan mở ra cũng là ngày làm việc đầu tiên, anh liền lập tức trở về.”

“……” Trương Tử Minh cảm giác mình giống như có điểm nghe không hiểu, bất quá Từ Hâm có thể trở lại quả thật quá tốt.

Từ Hâm dụi dụi đầu vào bả vai Trương Tử Minh, sau một lát, mới ấp a ấp úng nói: “Cái đó, Tử Minh …… sau này em nhớ phải đốt giấy tờ vàng bạc nhiều nhiều một chút để nuôi anh nha……”

“……Đồ khốn!” Nghe vậy, Trương Tử Minh nãy giờ vẫn không lên tiếng bất chợt dùng tay đẩy Từ Hâm ra, cười mắng: “Tối nay, em đốt nhiều tiền giấy như vậy anh không nhận được sao?! Ngày mai có cần em đốt một chiếc Iphone cho không?”

“……” Từ Hâm thấy Tử Minh nở nụ cười trong lòng rốt cục hoàn toàn yên tâm, vui vẻ nói: “Được đó, nhớ đốt cả xe, cả nhà nữa nha bà xã đại nhân của anh.”

“……”

……

Buổi chiều ngày hôm sau, trong phòng bảo vệ chung cư chợt có người hỏi: “Tiểu An đâu? Giờ này mà vẫn chưa tới sao?”

“Ồ, cậu ta nghỉ việc rồi.”

“Tại sao?! Cậu ta mới được nhận vào ngày hôm qua mà?”

“Cái này tôi cũng không rõ, sáng nay người nhà cậu ta gọi điện thoại, bảo rằng cậu ta cứ luôn miệng lẩm bẩm có quỷ, có quỷ, nhất quyết không chịu đi làm.”

“Chậc! Không phải trực một đêm thôi sao? Nhát gan như vậy, có cái đại đầu quỷ a.”

Từ Hâm trùng hợp đi ngang phòng bảo vệ nghe thấy, thuận miệng hỏi người bên cạnh: “Tử Minh, em xem đầu anh thật sự rất lớn sao?”

“Không lớn bằng kê kê của anh!” Trương Tử Minh tối hôm qua bị Từ Hâm làm đến mức mềm nhũn cả tay chân, vì vậy tức giận trào phúng nói. Lời vừa ra khỏi miệng mới đột nhiên phát hiện hai người bảo vệ trong phòng đang kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, nhớ lại câu nói vừa rồi, cậu xấu hổ đỏ bừng hai má, gia tăng tốc độ nhanh chóng rời đi ……

“Tử Minh, chẳng lẽ ……em nghĩ cái kia? Khẩu vị của em nặng thật!”

“Câm miệng! Đè em cả một đêm, anh còn chưa cảm thấy thoả mãn?”

“Chưa thoả mãn, chưa thỏa mãn chút nào”

“Cút!”

……

Hai người bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau, bất chợt phát hiện hình như mình đã hiểu gì đó ……
« Chương Trước