Chương 42: Chu thái bà (1)

Sau khi xác định mục tiêu là Chu ca nhi, Ngô Kình Viễn cũng không nóng nảy, chuẩn bị từ từ tiến hành, miễn cho xảy ra sai lầm, nếu không lại bỏ lỡ đệ đệ thật sự của ông Chu, không hoàn thành được giao phó của ông, làm trái nguyên tắc của bản thân.

Từ trước đến nay anh đã quen lạnh nhạt, nhưng người theo nghề đánh thuê như anh đều rất coi trọng nguyên tắc.

Thế nhưng, hai huynh đệ nhà họ Lâm lại rất tích cực, đặc biệt là Lâm A Mặc, bởi vì là bạn thân, cậu vẫn luôn rất muốn giúp Lâm ca nhi, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Cậu có thể dũng cảm đứng ra khi Chu ca nhi bị ức hϊếp, có thể giúp chút cái ăn cái mặc khi Chu ca nhi chịu khổ, nhưng cậu cũng chỉ có thể làm đến vậy mà thôi.

Ở nơi này cậu chỉ là một tiểu ca nhi có địa vị thấp kém, ngay cả hôn sự của mình cũng không làm chủ được, sức lực không lớn, không cách nào trợ giúp nhiều, trông thấy Chu ca nhi bất hạnh, trong lòng cậu thật sự rất khó chịu.

Từ nhỏ cậu không có bạn bè gì, mặc dù phần lớn nguyên nhân khiến cậu và Chu ca nhi trở thành bạn bè là bởi vì thân thế của Chu ca nhi không tốt, hai người cùng chung cảnh ngộ kết làm bạn bè.

Nhưng cho dù nói như thế nào, ngày thường Chu ca nhi đối xử với cậu rất tốt, lúc rảnh rỗi sẽ đến làm việc giúp cậu, luôn nghĩ cách chữa mặt giúp cậu, khi còn bé còn cứu mạng cậu, cậu nhất định phải giúp Chu ca nhi!

Cổ đại không có xét nghiệm huyết thống, trích máu nhận thân lại càng không đáng tin, phương thức nhận thân chỉ có thể dựa vào manh mối, tín vật hay vết bớt gì đó để xác định.

Ngoài tên ra thì các thông tin khác của Chu ca nhi đều ăn khớp, bây giờ chỉ cần xác định trên người Chu ca nhi có bớt hay không là được, tên cũng không quá quan trọng.

Lúc trước Chu ca nhi được nhà họ Chu nhận nuôi khi tuổi còn quá nhỏ, chính cậu ấy cũng không nhớ rõ, hơn nữa cậu ấy không phải người dân trong thôn Liễu Thụ, nhà họ Chu đổi tên cho cậu ấy cũng không ai biết được.

Mặc dù Lâm A Mặc nóng vội, nhưng cũng biết loại chuyện tìm người thân này phải xác nhận rõ ràng, có điều sâu trong nội tâm cậu vô cùng hi vọng Chu ca nhi là người Ngô Kình Viễn muốn tìm, cho nên vẫn rất kích động kéo Ngô Kình Viễn nhanh nhanh trở về, chứng thực thân phận sớm một chút, Chu ca nhi cũng thoát khỏi biển khổ sớm một chút.

...

Nhưng không đợi mấy người nghiệm chứng kiểm tra thân phận của Chu ca nhi, nhà họ Chu đã tới nhà họ Lâm mang Chu ca nhi về.

Khi Lâm A Mặc kéo Ngô Kình Viễn trở lại nhà họ Lâm, trong viện chỉ có một nhà nhị thúc, không thấy Chu ca nhi trong phòng cậu đâu, Trương Đại Trụ và cha cậu cũng đều không có ở đây.

“Nhị thẩm, Chu ca nhi, Đại Trụ ca và cha ta đi đâu rồi?”

Lâm A Mặc không ngốc, thấy trong nhà không có ai liền biết chắc chắn xảy ra chuyện rồi, vội vàng kéo Vương thị của nhị phòng tới hỏi thăm.

Vương thị thoáng nhìn cửa phòng đóng chặt của Lâm bà bà, đoán chừng bà ta đang ngủ trưa, chắc hẳn bây giờ vẫn chưa thức dậy, lúc này mới kéo cậu tới góc tường nhỏ giọng nói.

“Nhân lúc các cháu không ở đây, Chu thẩm nương dẫn người tới mang Chu ca nhi về nhà rồi, nói là tìm được một cửa hôn sự cho Chu ca nhi, tiểu tử Đại Trụ kia vừa tới đây, ta nói với hắn rồi, hắn đã chạy tới nhà họ Chu, còn cha cháu nói buổi chiều tới thôn bên cạnh nghe ngóng giúp Ngô huynh đệ, bây giờ vẫn chưa trở về...”

“Hôn sự? Lại là hôn sự nào?”

Nghe thấy nhà họ Chu lại tìm được một cửa hôn sự cho Chu ca nhi, sắc mặt Lâm A Mặc lập tức thay đổi, Chu thái bà này hận không thể bán Chu ca nhi đi, có thể tìm được cửa hôn sự tốt lành gì?!

“Nghe Vương thẩm sát vách nói, là Tiền lão gia của cửa hàng lương thực Tiền Ký ở trấn trên...”

Vương thị cũng thở dài.

Nàng ta nói xong, sắc mặt Lâm A Mặc lập tức trở nên khó coi.