Chương 5: Hắc ảnh

Tɧẩʍ ɖυ Ngư phát hiện cái khăn tay này là chuyện ngoài ý muốn.

Sau khi tiến vào trò chơi, quần áo đều do trò chơi cung cấp, trang phục trên người cậu tuy rằng sạch sẽ nhưng không hẳn là đẹp lắm, trước kia cậu thường mặc bộ đồ bệnh nhân cũng không có đi đâu.

Bất quá Tɧẩʍ ɖυ Ngư phi thường không thích cảm giác suy yếu, trước kia ở trong phòng bệnh trừ bỏ nằm chính là ngồi, cậu đã lâu không có đi ra ngoài đi dạo.

Khăn tay của Tɧẩʍ ɖυ Ngư hôm nay là từ buổi sáng lúc rời giường, từ trong túi móc ra tới, thật ngắn gọn, phù hợp với thẩm mỹ của cậu, cũng không biết có phải hay không trò chơi tặng lễ vật, cho nên liền mang theo bên mình, vừa vặn lúc này có tác dụng.

Tɧẩʍ ɖυ Ngư đem ngón tay lau khô, sau đó đem khăn tay gấp lại, một lần nữa bỏ vào trong túi, cuối cùng cũng thấy thoải mái.

Những vết dầu mỡ này làm người ta hốt hoảng.

Tɧẩʍ ɖυ Ngư ngẩng đầu, “Làm sao vậy?”

Tô Tuệ Tuệ lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, “Không…… Không có gì.”

Còn thể có chuyện gì, cô có thể nói rằng Tɧẩʍ ɖυ Ngư thật sự quá bình tĩnh sao, ở trước mặt quỷ cư nhiên còn ghét bỏ đối phương, trở thành quỷ cũng không có tôn nghiêm sao?

Tưởng tượng như vậy, cô lập tức lắc đầu.

Con quỷ mới nãy còn chảy huyết lệ liền đứng ở một bên, ở chỗ góc tường, cũng không biết là đang làm gì.

Tɧẩʍ ɖυ Ngư nhíu mày hỏi: “Nó đang làm gì?”

Bị cậu hỏi như vậy, Tô Tuệ Tuệ suy nghĩ ra một ý tưởng kì quái, nhưng cảm thấy không có khả năng, không dám nói ra.

Không thể nói là cô hoài nghi con quỷ kia không phải là ở trong tường chứ.

Tɧẩʍ ɖυ Ngư nhìn chằm chằm một lát, chỉ thấy quỷ mặc tang phục chậm rãi biến mất ở trước mặt mọi người, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.

Trong không khí thổi qua vài tờ tiền giấy.

Trương Kiến Thành lúc này mới lén lút mà từ chỗ khác quay lại, nhìn không thấy quỷ, rốt cuộc kêu lên một tiếng.

Tô Tuệ Tuệ nhẹ giọng nói: “Chờ Tiểu Điềm trở lại thì tốt rồi.”

Làm cô nàng giúp Trương Kiến Thành trị liệu một chút, ở trong bộ dạng thảm hại này, cô làm người đứng xem cũng cảm thấy rất đau.

Tɧẩʍ ɖυ Ngư phỏng đoán nói: “Loại này hẳn là NPC quỷ hồn chỉ nói một câu, giả thiết được đưa ra là trả lời câu khẳng định mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.”

Trương Kiến Thành tức giận nói: “Cái loại quỷ được thiết kế kiểu này, tôi muốn đem sọ não của hắn gõ rớt, làm thành não hoa, lại rải thêm chút hành lá.”

Ở một bên Trần Quang thất thần một chút, chỉ kịp nghe được hai chữ cuối, tò mò hỏi: “Vậy anh ăn ngọt hay là ăn hàm?”

Tɧẩʍ ɖυ Ngư: “……”

Mọi người đều sẽ nghĩ như vậy sao?

“Chỉ biết ăn.” Trương Kiến Thành mắt trợn trắng, lo lắng sốt ruột nói: “Tôi đêm nay thật sự phải đi túc trực bên linh cữu sao?”

Vốn dĩ đêm qua cùng quan tài vượt qua một đêm liền rất đáng sợ, nhưng khi đó ở cùng đoàn đội còn tốt chán, hiện tại chính mình còn phải ở cùng quan tài đơn độc vượt qua một đêm, ai biết sẽ phát sinh cái gì.

Tô Tuệ Tuệ nhíu mày nói: “Không đi thôi.”

Trương Kiến Thành lo lắng: “Cái lão kia có khi nào lại quay lại đánh tôi?”

“Anh hẳn là kiên trì được.” Trần Quang thở dài nói: “Không đáp ứng phỏng chừng sẽ phát sinh chuyện đáng sợ.”

Trương Kiến Thành nói: “Có bản lĩnh cậu kiên trì một giờ đi!”

Trần Quang nhìn cái trán của hắn, lại hồi tưởng về người mặc tang phục trên mặt tràn đầy nếp nhăn, lời lẽ chính đáng nói: “Thực xin lỗi, tôi không kiên trì được.”

Trương Kiến Thành hừ lạnh một tiếng: “Là đàn ông liền kiên trì một giờ.”

Nghe thấy lời này, Trần Quang tỏ vẻ không sợ gì cả: “Thực xin lỗi, từ giờ trở đi trong trò chơi tôi không phải đàn ông, còn có anh tố chất tâm lí thật kém.”

Phía trước một đống người kêu gào trò chơi này biếи ŧɦái, còn có người nói mấy người chơi này tố chất tâm lí không ổn, hắn cũng như vậy cảm thấy.

Trương Kiến Thành: “……”

Tɧẩʍ ɖυ Ngư cảm giác đề tài đột nhiên có điểm không thích hợp, ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở bọn họ đừng lạc đề.

Trần Quang phảng phất giống như không nghe thấy, nói: “Đúng rồi, trò chơi này của chúng ta nếu thông qua được, sẽ được công khai, đến lúc đó anh khả năng sẽ bị làm thành meme.”

Trương Kiến Thành nghe Trần Quang nhắc nhở, cơ hồ nháy mắt liền tưởng tượng ra đoạn thời gian trên diễn đàn có meme, hình ảnh hắn bị gõ bằng muỗng sẽ được truyền phát lặp lại nhiều lần, ghép thêm một số bài nhạc hài hước, hiển nhiên phi thường dùng tốt.

Trần Quang nói: “Còn có thể xứng danh.”

Tɧẩʍ ɖυ Ngư rất ít dùng meme, nhưng cũng không phải không hiểu, thuận miệng hỏi: “Xưng cái gì?”

Trần Quang: “Quỷ hồn thổ lộ kỹ năng mới: Ta mẹ nóa?”

Tɧẩʍ ɖυ Ngư mặt không biểu tình mà nói sang chuyện khác, “Vừa nãy vì cái gì mà quỷ yêu cầu anh túc trực bên linh cữu?”

Vài người bọn họ đều ở đây, Tô Tuệ Tuệ cùng Trương Kiến Thành ở cùng nhau, nhưng con quỷ đơn độc chọn Trương Kiến Thành, khẳng định có nguyên nhân.

Trương Kiến Thành vẻ mặt đau khổ, “Tôi nào biết, tôi cũng không làm gì nó, chẳng lẽ là bởi vì ánh mắt nó nhìn đến tôi đầu tiên?”

Trần Quang mặt khϊếp sợ, “Chẳng lẽ là nhất kiến chung tình?”

Tɧẩʍ ɖυ Ngư lúc trước cảm thấy Trần Quang còn rất cẩn thận, hiện tại phát hiện ra hắn chính là một cái người hay bổ não, chuyện này đều có thể nghĩ ra được.

“Nhất kiến chung tình cũng nên là đối với Tuệ Tuệ đi.” Trương Kiến Thành tức giận nói: “Thời buổi này quỷ đều thành gay?”

Trương Kiến Thành không ngăn được sinh ra hoài nghi.

Vào thời điểm ở trong phòng bếp, thật là quỷ chỉ nhìn chằm chằm hắn, tuy rằng không có tròng mắt, nhưng là hắn có thể cảm giác được.

Trương Kiến Thành đem sự tình đã phát sinh nói lại một lần.

“Nghe qua không có gì lạ, trừ bỏ việc cho anh đi túc trực bên linh cữu.” Trần Quang đưa ra kết luận, cũng cảm thấy việc này không thể hiểu được.

Tɧẩʍ ɖυ Ngư đột nhiên hỏi: “Nó ném tròng mắt?”

Trương Kiến Thành lập tức gật đầu, “Đúng vậy, câu đầu tiên nó nói chính là ném tròng mắt, sau đó liền bắt đầu nói việc túc trực bên linh cữu.”

Tɧẩʍ ɖυ Ngư suy tư nói: “Tròng mắt ném ở đâu?”

Thân là một cái NPC, mỗi câu nói ra đều có khả năng cất giấu manh mối, tròng mắt rất có thể chính là một cái manh mối.

Trần Quang suy đoán nói: “Có thể là túc trực bên linh cữu bên cạnh.”

Cho nên chỉ có thể là con quỷ này vẫn luôn rối rắm túc trực bên linh cữu không tuân thủ vài việc, vì quan trọng nhất là tròng mắt ném ở nơi đó.

Tô Tuệ Tuệ lần đầu tiên phát biểu ý kiến của mình, có điểm không xác định: “Tôi như thế nào cảm thấy là ở trong quan tài.”

Tɧẩʍ ɖυ Ngư biểu tình quái dị.

Hiện tại người đều có thói quen kém như vậy, nhẫn của Tɧẩʍ ɖυ Ngư cũng bị bỏ vào trong quan tài, nếu không phải còn sinh bệnh, cộng thêm việc không biết mồ của đối phương ở đâu, cậu thế nào cũng phải đi đào.

“Dù sao tôi không thể đi.” Trương Kiến Thành chà xát cánh tay, “Nếu tròng mắt của nó ném vào đó, việc này rất nguy hiểm.”

Trương Kiến Thành đến bây giờ còn không biết vì sao bị chọn trúng, nếu đi đến bên kia, có lẽ liền trực tiếp mất mạng, rời khỏi trò chơi.

Vì một đôi mắt mà đi túc trực bên linh cữu nói như thế nào đều không có lời.

Tɧẩʍ ɖυ Ngư nghĩ thầm chuyện này còn không phải do anh.

Từ sự chấp nhất của con quỷ kia, có thể vẫn luôn đuổi theo để hỏi cùng một vấn đề, rất có thể buổi tối sẽ tìm đến cửa vì việc này

Bốn người đứng tại chỗ trong chốc lát, Giang Tiểu Điềm cùng Lư Ca đã trở lại, sắc mặt bọn họ còn có chút kinh hoảng thất thố, hiển nhiên đã gặp được cái gì.

Nhìn thấy Trương Kiến Thành bộ dáng đáng thương, Giang Tiểu Điềm khϊếp sợ nói: “Đây là xảy ra chuyện gì, mọi người gặp được quỷ?”

Tɧẩʍ ɖυ Ngư hỏi: “Hai người cũng gặp?”

Lư Ca lắc đầu nói: “Chúng tôi cũng không biết có phải hay không đã gặp được, chưa xác định, dù sao có điểm quỷ dị.”

Hắn cùng Giang Tiểu Điềm đi chính là nơi có người ở, hai người liền ở bên ngoài lung lay cửa một lát, sau đó tìm cái nhà không người ở, từ cửa sổ đi vào.

Khi tiến vào hai người xác định bên trong không có người.

Bởi vì hôm nay trời đầy mây, ánh sáng trấn nhỏ rất kém, cho nên trong phòng cũng không sáng, chờ bọn họ ở trên lầu đã quan sát được một ít đồ vật, Lư Ca cảm giác mình thấy được một bóng người đứng ở cửa.

Đối phương vẫn không nhúc nhích.

Lư Ca lúc ấy bị hoảng sợ, còn tưởng rằng là chủ nhân căn nhà đã trở lại, nhưng là quan sát vài lần phát hiện không phải.

Bóng đen đứng ở cửa không làm gì, cũng không công kích bọn họ, vẫn luôn đứng ở nơi đó bất động.

Giang Tiểu Điềm ở một phòng khác, hơn nữa vóc dáng Giang Tiểu Điềm không cao bằng cái bóng đen, rõ ràng không phải cô nàng.

Lư Ca nghi nửa ngày, không chờ hắn đi xem xét cái gì, liền thấy Giang Tiểu Điềm từ cửa đi vào, bóng đen cũng ngay sau đó biến mất.

Cái kia bóng đen là lập thể, không có khả năng là bóng dáng linh tinh, hơn nữa Lư Ca lúc ấy còn nghe thấy được âm thanh sột soạt.

Trần Quang nghi hoặc nói: “Hai người đều gặp điều gì kì quái?”

Hắn cùng Tɧẩʍ ɖυ Ngư quyết định không đi đến chỗ kiến trúc ba tầng mà đi đến căn nhà bên cạnh cách đó không xa, bên trong cũng đã rất lâu không có người, rất bụi.

Dưới lầu không có quan tài, nhưng trên lầu có đồ vật bị vỡ, như là trong lúc vội vàng thu thập đồ rời đi thì đồ vật rơi xuống.

Tɧẩʍ ɖυ Ngư trước liền suy đoán nhân số của trấn nhỏ này không đúng, phỏng chừng là đa số mọi người đều trốn chạy, chỉ dư lại vài người còn ở đây.

Sáu người tìm được manh mối trở về phòng.

Bị cái muỗng đập lúc sau, đầu của Trương Kiến Thành sưng to một cục, Giang Tiểu Điềm lần đầu tiên gặp được tình huống này, “Cái này, tôi không chữa được.”

Trương Kiến Thành nói: “Này cũng không sao, không cần chữa.”

Hắn sờ sờ, trong lòng còn sợ hãi.

Giang Tiểu Điềm nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra châm, “Anh đừng lo lắng, tôi có thể châm cứu cho anh, nó sẽ xẹp xuống.”

Trương Kiến Thành: “???”

Hắn còn chưa kịp né, một cây châm liền chọc tới ngay cục sưng trên đầu, ngay sau đó có một tiếng kỳ quái “Phốc ——” vang lên.

Không khí đột nhiên quỷ dị lên.

Giang Tiểu Điềm: “…… Thanh âm này……”

Như thế nào giống như tiếng đánh rắm.

Trương Kiến Thành sắc mặt đỏ lên, cũng ngượng ngùng nói chuyện, chỉ còn chờ vài thanh âm “Phốc” qua đi, trên mặt khôi phục bình tĩnh.

Giang Tiểu Điềm vui vẻ nói: “Tốt.”

Không nghĩ tới cái châm cư nhiên hữu dụng, chính là cái châm có màu đen, nghiễm nhiên là khí độc.

Chờ hai người nhìn về phía xung quanh, phát hiện bốn người kia đã sớm rời xa bọn họ, ở nơi cách đó không xa nhìn chằm chằm bên này.

Trương Kiến Thành: “……”

Hắn thật sự không phải đánh rắm.

Vì tránh cho xấu hổ, Trương Kiến Thành banh mặt, tức giận mà vào phòng bếp, giữa trưa liền ra, đi nấu cơm ăn mới được.

Thời điểm ra ngoài mọi người đều đoán được, một buổi trưa đều không có người nào lại đây, lão vương cách vách giống như từ sáng sớm liền biến mất.

Tɧẩʍ ɖυ Ngư đứng ở cửa sổ, có thể nhìn thấy tiền giấy bên ngoài càng ngày càng nhiều, cũng không biết là từ đâu ra tới.

Tɧẩʍ ɖυ Ngư trước tiên định lấy từ trong túi ra tờ tiền giấy, kết quả lại không tìm thấy, không biết có phải hay không bị cậu không cẩn thận ném đi.

Trấn nhỏ buổi tối tới rất mau.

Bởi vì không có thái dương, toàn bộ không trung âm u, vài người ở trong phòng bực bội không bao lâu, sắc trời liền dần dần tối tăm xuống.

Tɧẩʍ ɖυ Ngư nhắc nhở nói: “Buổi tối có cảm giác sẽ phát sinh cái gì.”

“Khả năng sẽ xuất hiện quỷ đi.” Lư Ca suy đoán nói, vẻ mặt lo lắng: “Này nếu là tới rất nhiều, tôi cũng ngăn không được a.”

Nói, hắn nhìn nhìn quan tài.

Tô Tuệ Tuệ nhỏ giọng nói: “Chúng ta lên lầu hai đi, nơi này có điểm dọa người.”

Vài người cùng lên lầu hai, ở cùng một phòng, mặt Trương Kiến Thành cơ bản đã tốt, chỉ là vẫn còn mấy cái lỗ kim.

Sau khi bọn họ rời đi, quan tài phát ra âm thanh cọ xát, ở trong đại sảnh yên tĩnh có chút chói tai.

Không chờ bao lâu, trời đã tối đen.

Ngoài cửa sổ bóng đêm thập phần thấm người, Tɧẩʍ ɖυ Ngư từ cửa sổ trở lại mép giường, “Túc trực bên linh cữu không biết là khi nào, anh đêm nay chú ý một chút.”

Trương Kiến Thành gật đầu, “Tôi đương nhiên biết.”

Tɧẩʍ ɖυ Ngư rũ rũ mắt, nhỏ giọng mà che môi ngáp.

Trần Quang vừa lúc liếc đến, thò lại gần nhỏ giọng hỏi: “Du Ngư, cậu mệt nhọc sao?”

Nghề này của Trần Quang làm hắn trở nên giỏi về việc quan sát mọi người xung quanh, tình huống của Tɧẩʍ ɖυ Ngư hắn hơi chút là có thể cảm thấy.

Tɧẩʍ ɖυ Ngư nhéo nhéo giữa mày, “Không có việc gì.”

Cũng không biết vì sao lại thấy như vậy, chính Tɧẩʍ ɖυ Ngư cảm giác hiện tại thật mệt, hoài nghi là do tối hôm qua không ngủ ngon.

Trần Quang đang muốn tiếp tục nói cái gì, liền thấy thanh niên trước mặt nhắm mắt lại, mặt mày tinh xảo ở dưới ánh trăng phụ hoạ trở nên có chút tiên khí.

Trần Quang: “……”

Năng lực ngủ này cũng quá kinh người đi.

Giang Tiểu Điềm quay đầu lại kinh ngạc nói: “Anh ấy như thế ngủ?”

“Có thể là tối hôm qua ngủ không ngon.” Trần Quang tự nhiên nói vì hôm nay là đồng bạn đánh qua loa, “Dù sao hiện tại còn sớm, sự việc đều là 12 giờ xảy ra, đến lúc đó đánh thức cậu ấy là được.”

Giang Tiểu Điềm tự nhiên không dám nói gì, cô không ngu ngốc, này vạn nhất có vấn đề thì không tốt, hơn nữa cô nàng cảm thấy bản thân mình còn phải dựa vào bọn họ.

Trong phòng an tĩnh lại. Tô Tuệ Tuệ gom lại quần áo, hà hơi, sau đó nói thầm: “Mọi người có hay không cảm giác giống như trở lạnh?”

Ước chừng là tự mình xuất thần, không ai nghe thấy Tô Tuệ Tuệ nhỏ giọng nói thầm, cô cũng ngậm miệng không nói.

Không ai có thể nhìn thấy một tia hơi thở xuất hiện ở xung quanh.

Lúc mê man, mày của Tɧẩʍ ɖυ Ngư giật giật, cảm giác giống như là có người chạm vào mình, lông mi cậu hơi run run, mơ hồ mà mở mắt ra, trước mặt chỉ có một mảnh đen tuyền, cái gì cũng thấy không rõ.

Theo sát, lỗ tai của Tɧẩʍ ɖυ Ngư bị cắn nhẹ một cái, hơi thở lạnh lẽo làm cậu mơ hồ phát ra âm thanh.

Từ cắn ngay sau đó biến thành liếʍ.