Chương 62: Xét Nhà

Editor: Ái Tuyết

Sắc mặt Tiền huyện lệnh biến đổi, giải dược thế nhưng không thể giải độc trong một lần. Hôm nay bà quả thật tự bê đá đập vào chân mình mà. Hiện giờ bị người áp chế, độc này lại không biết xuất xứ từ nơi nào, sau này không phải mỗi ngày đều phải xem sắc mặt Khấu Nam Trúc sao?

“Khấu nương tử a, hôm nay tuyệt đối là một hiểu lầm! Ta cũng chỉ nhất thời tin lời sư gia nói, mới đem phu lang của ngươi bắt về. Hiện tại xem ra đã hiểu lầm hắn, ta cũng đã đem người thả ra, giải dược này... Ngươi xem có thể hay không...”

Tiền huyện lệnh cười đến hèn mọn, đem mọi chuyện đẩy lên trên người sư gia, nếu không phải bà ta ra chủ ý. Bà làm sao lại động tâm tư với Khấu Nam Trúc, dẫn tới hiện tại thân trúng kịch độc.

“Nguyên lai là sư gia châm ngòi ly gián a, chúng ta là người làm ăn đứng đắn, nhất định sẽ không làm ra loại hành vi mưu hại khách hàng.”

“Đúng đúng đúng, ta không biết gì cả, ta thật sự không biết. Vậy....”

“Vậy mạng sư gia cũng không cần để lại đi?"

Biểu tình Tiền huyện lệnh cứng lại, sắc mặt sư gia bên cạnh đã trắng bệch.

Hiện tại mạng của bà nằm ở trong tay Huyện lệnh cùng Khấu Nam Trúc.

“Tất nhiên, tất nhiên. Các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không đem sư gia áp xuống. Không! Bà ta hiện tại đã không còn là sư gia.”

Vốn dĩ muốn bắt người của Khấu Nam Trúc, lúc này biến thành lấy mạng sư gia của mình.

Thẳng đến khi người đã đi xa, không còn nghe thấy tiếng sư gia quát tháo, Khấu Nam Trúc mới cảm thấy lỗ tai thanh tịnh rất nhiều.

Ném xuống giải dược trong một tuần, Khấu Nam Trúc cũng không hề nhìn sắc mặt Tiền huyện lệnh đổi màu liên tục, dẫn theo Bối Bác Văn rời đi.

Độc dược cùng thuốc giải là đồ vật ở hiện đại, lấy trình độ y thuật ở Nữ Tôn Quốc này, muốn chế biến giải dược căn bản là chuyện không có khả năng.

Nàng thật sự cũng không sợ Tiền huyện lệnh thoát khỏi khống chế của nàng, rốt cuộc thì Tiền huyện lệnh này là người yêu tiền nhưng càng quý mạng, tạm thời giữ bà ta lại còn có chỗ hữu dụng.

Lần này chuyện Quán ăn Văn Trúc nháo ra không nhỏ, không ít người đều thấy nha môn đến đây đem Bối Bác Văn mang đi.

Tiền huyện lệnh vì bảo mệnh nên đã rất ân cần, ngày hôm sau liền tự mình viết ra văn kiện mang đến quán ăn Văn Trúc giải thích chuyện ngày đó chỉ là hiểu lầm.

Tâm tình Khấu Nam Trúc lập tức tốt hơn không ít nên lại cho thêm giải dược mấy ngày.

Tiền huyện lệnh tạm thời bảo vệ được mệnh, Khấu Nam Trúc cũng thuận lợi thu đất về tay, ngay sau đó liền bắt đầu gieo trồng một quý mới.

Khấu Nam Trúc không phải người có lòng nhân từ, giữ mạng Tiền huyện lệnh lại là có mục đích khác.

Rất nhanh sẽ đến cửa ải cuối năm, trước khi đona năm mới Nữ hoàng sẽ kiểm tra tình huống một năm qua từng nơi, mà Khấu Nam Trúc chính là muốn lợi dụng Tiền huyện lệnh tranh công cho Thiều Giai.

Sản lượng thu hoạch thấp trong ruộng đất vẫn luôn là tâm bệnh của Nữ hoàng, mà Khấu Nam Trúc đã lấy nông thư trong không gian thuật lại hết thảy cho Thiều Lí chính viết ra, thông qua Tiền huyện lệnh dâng lên Nữ hoàng.

Về phần Tiền huyện lệnh làm sao đưa tới trước mặt Nữ hoàng, không phải chuyện nàng quan tâm, Tiền huyện lệnh dù sao cũng làm tham quan nhiều năm như vậy, bạc để lo lót tất nhiên sẽ không thiếu.

Tiền huyện lệnh sau khi hoàn thành nhiệm vụ đến đây tìm Khấu Nam Trúc tranh công.

“Ân, không tồi. Đây là giải dược một tháng.”

Tiền huyện lệnh cao hứng tiếp nhận, trải qua đoạn thời gian nỗ lực này, bà đã tích cóp được giải dược vài tháng rồi. Chỉ có đem giải dược thu vào trong tay, trong lòng bà mới thấy an tâm.

Nghĩ đến ngày kia bà không tin mình sẽ bị phát độc, không thèm uống giải dược, kết quả đau đớn thiếu chút nữa khiến bà cắn đứt đầu lưỡi. Từ đây cũng không dám tự cho là thông minh nữa, lấy mệnh so sánh với lấy lòng Khấu Nam Trúc tựa hồ cũng không phải chuyện không thể chịu đựng.

Nhưng Khấu Nam Trúc sẽ để bà sống tốt sao?

Tất nhiên là không.

Khoảng cách từ giờ đến Tết còn chưa đến một tuần, Vạn Thạch trấn đã xảy ra một vài chuyện lớn.

Một là thánh chỉ triều đình hạ xuống, trực tiếp cách chức Tiền huyện lệnh.

Hai là trực tiếp phong Lí chính Thiều Giai ở Thiều Nam thôn làm tân nhiệm Huyện lệnh.

Người trên phố đều sôi nổi nghị luận.

“Tiền Đào Nhạc làm một Huyện lệnh nho nhỏ thế nhưng lại có thể tham nhiều tiền như vậy.”

“Còn không phải sao, ngày đó xét nhà, người được triều đình phái xuống lục soát ra không ít vàng bạc châu báu!”

“Phi, Huyện lệnh như vậy khó trách sẽ bị chém đầu.”

“Thân là quan phụ mẫu thế nhưng không vì bá tánh, ngược lại hút máu của bá tánh.”

“Đúng vậy! Triều đình gϊếŧ tốt lắm!”

“Bất quá Huyện lệnh tân nhiệm này là ai? Trước đó như thế nào lại chưa từng nghe qua.”

“Nghe nói là Lí chính ở Thiều Nam thôn.”

“Chính là cái thôn nhất nghèo kia?”

“Không không không, Thiều Nam thôn hiện tại đã không nghèo, rất nhiều thôn dân ở thôn Thiều Nam đều mua được nhà ở thôn kề và cả toà nhà trên trấn trên đó.”

“Nga? Có chuyện như vậy sao?”

“Nghe nói là Thiều Lí chính có được một quyển nông thư, có thể đem sản lượng ở ruộng đất khô cằn thu hoạch gấp bội, lúc này mới khiến cả thôn Thiều Nam cởi bỏ nghèo túng. Sau khi Nữ hoàng biết đước, mặt phượng cao hứng, lúc này mới trực tiếp phong Thiều Lí chính làm Huyện lệnh Vạn Thạch trấn. Đông gia Khấu Thị Lương Du kia cũng là người của thôn Thiều Nam đó.”

“Thiều Lí chính lợi hại như vậy?”

“Người ta hiện tại là Thiều huyện lệnh, không thể kêu Lí chính nữa.”

“Nếu thật sự như vậy, sau khi biện pháp trồng trọt được mở rộng, ruộng đất chúng ta cũng có thể trồng ra sản lượng cao như vậy phải không?”

“Thiều Huyện lệnh chính là quan phụ mẫu tốt a!”

.......

“Thê chủ a, lời đồn đãi này không phải là nàng để người truyền ra chứ.”

Bối Bác Văn nghe thấy những lời đồn đãi không khỏi tò mò hỏi.

“Lời đồn đãi có phải ta truyền ra hay không không quan trọng, quan trọng là chứng cứ Tiền Đào Nhạc tham ô, là ta đặt ở thư phòng Tổng đốc, hơn nữa Thiều Giai cũng được Nữ hoàng thưởng thức. Tất nhiên Nữ hoàng sẽ đưa ra một cái nhân tình, để Thiều Giai đảm nhiệm chức Huyện lệnh này.”

Bối Bác Văn vẫn khó hiểu: “Thê chủ, nàng làm sao chắc chắn Tổng đốc nhất định sẽ đề cử Lí chính, đề bạt bà ấy làm Huyện lệnh?”

Khấu Nam Trúc cười tùy ý: “Bởi vì ta còn thả một phần chứng cứ Tổng đốc tham ô, bà ta nếu để những người khác làm chức Huyện lệnh này, ta sẽ có biện pháp kéo bà ta xuống đài. Vị trí Tổng đốc của bà ta có rất nhiều người nhìn chằm chằm đó.”

Bối Bác Văn một lời khó nói hết.

“Làm sao vậy? Cảm thấy ta làm không đúng?”

"Cũng không phải, ta chỉ tò mò thê chủ ngài vì sao không tự mình làm hết thảy. Ngược lại vòng một vòng lớn để Lí chính làm chức Huyện lệnh này.”

“Ta không thích làm quan, ta chỉ muốn trồng trọt thôi. Hơn nữa ta trồng trọt không phải cũng có thể nuôi sống mấy người các chàng sao?”

“Ân, thê chủ là lợi hại nhất.”

Bối Bác Văn đối với Khấu Nam Trúc luôn có một loại tín nhiệm si mê, hắn thậm chí cảm thấy trên thế giới này chỉ có chuyện thê chủ không muốn làm, chứ không có chuyện nàng làm không được.

Khấu Nam Trúc đối với ánh mắt Bối Bác Văn vô cùng hưởng thụ, bởi vì gần đến Tết, cho nên thánh chỉ phong chức Huyện lệnh năm sau mới gửi xuống.

Khấu Nam Trúc cũng không nóng nảy, còn mấy ngày nữa là đến Tết, nàng chuẩn bị đến sau núi săn mấy tấm da thú.

Bất tri bất giác đã ở thế giới này trôi qua hai năm mới, một năm trước da thú cho mấy người trong nhà đều làm thành xiêm y. Năm người thật sự rất thích thú, vừa đẹp lại giữ ấm.

Năm nay Khấu Nam Trúc tính toán đi săn mấy đầu dã thú, lột da, dư lại thịt cũng có thể dự trữ đến lúc ăn Tết.

Sau khi nói qua với nhóm phu lang trong nhà, Khấu Nam Trúc liền đi vào núi mấy ngày.

Bởi vì muốn săn thú lớn, cho nên Khấu Nam Trúc đi thẳng vào chỗ sâu sau núi, diện tích sau núi thật ra cũng không nhỏ, có thể nói là một tòa núi lớn.