Trừ Tịch Dạ – Đêm 30

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 11 Cao Gia Phong Vân Hệ Liệt
Edit : Hầu lão bà bà Beta: Lynn Hihi, chap này là quà tết của Lão Bà tặng cho các bạn ^^~. Chúc các bạn có một đêm 30 vui vẻ và ngày mùng 1 tết may mắn. ^o^~
Xem Thêm

“A, đúng rồi đúng rồi, đúng đúng, ngày đó ta giấu ở một cái gì đó trong ngôi miếu đổ nát rình coi Đàm Thiên Diễn tới, hắn không biết đang làm sao, thở không ngừng, còn luôn dùng âm điệu là lạ nói cái gì thoải mái không? Còn muốn không? Là đây là kia sao vân vân, ta nghe nghe liền cả người khó chịu, sau đó liền —— lại về sau cô gái này gặp ta vẫn không nhúc nhích cứng ngắt ở trên đài ——tứ ca chết tiệt ngươi cười cái gì, người ta đây chính là đầu một hồi cái kia, đương nhiên sau có chút phản ứng không kịp rồi. Nàng vẫn nói vẫn khóc, ta thấy chán, nghĩ thầm, rằng nàng muốn đứa nhỏ liền cho nàng bái, dù sao tài liệu lúc ấy đều là có sẵn. Xong rồi ta cũng quên mất. Cô nương, cô nương ngươi làm gì vậy?”

Nghe xong lời của Cao Dật Linh, nử tử hiền lành như bồ câu trắng kia đứng lên, chỉnh chỉnh mái tóc mây, vỗ vỗ xiêm y, từng bước sinh tư tiêu sái tới cửa, tay chống éo nhỏ, mắt hạnh trợn lên hét lớn: “Tủ quỷ ngươi nghe rõ ràng chứ? Lão nương có phải trong sạch hay không? Ngươi còn không mau cút ra chịu tội cho ta?!”

Lời còn chưa dứt, đã thấy cánh cửa mở ra, một thân đại hán cao chừng chín thước đi vào, mặc trang phục hạ nhân Cao gia, to lớn có thể so với Trương Phi, gương mặt râu quai nón không khác Lỗ Trí Thâm. Cố tình lại một bộ dáng ngượng ngịu ngượng ngùng. Đối với chính hắn vô hại, đối với người nhìn hắn lực sát thương cũng rất lớn.

“Nương tử, ta cũng chưa từng nói qua gì, huống chi Bảo nhi ngọc tuyết đáng yêu, ta cũng vẫn yêu nó thiết phi thường a.”

“Ngươi cho ta điếc hay là mù? Ngươi nằm mơ cũng khóc, uống rượu còn khóc, ta nghe mà phiền chết được. Hiện tại rõ ràng ngươi? Đồ ngu!?”

Nói xong nàng xoay người, đối với Cao gia một phòng đã hóa đá, đầu tiên là nụ cười thiên kiều bá mị, sau đó vén áo thi lễ nói: “Kỳ thật ta đã sớm biết, đây là mặt mày tướng công ta vậy, vẫn cũng không tin tưởng đứa nhỏ là của hắn. Lại không chịu giáp mặt hỏi ta, mỗi ngày chính là miên man suy nghĩ, tự tìm phiền não. Thϊếp bèn thử, chính là vì làm cho hắn an tâm. Bao nhiêu đắc tội phiền toái nơi quý phủ, hai vợ chồng ta nhận.”

“Không —— không khách khí ——”Cao Dật Hiên miễn cưỡng còn có thể phát ra âm thanh từ chỗ sâu hàm răng phát ra. Mấy người kia bị đả kích quá lớn vẫn duy trì nguyên trạng không nhúc nhích.

Tay Cao Dật Linh luôn luôn thông minh nhất ứng phó nhanh nhất cầm lấy ống tay áo của Đàm Thiên Diễn, cũng sớm là nghẹn họng nhìn trân trối ngay tại chỗ. Cho đến khi trơ mắt nhìn bóng dáng của trượng phu cầm tay lão bà hài tử như cầm trân châu càng lúc càng xa, khi đến giới hạn, hắn mới đột nhiên khóc lớn lên:”Oa —— ta, hài tử của ta a ——” Dọa Đàm Thiên Diễn nhanh chóng hoàn hồn vội vàng giúp hắn vỗ lưng. Không ngừng vỗ nhẹ khuyên giải. Cũng đã quên mắng hắn làm sao gan to ngông cuồng như vậy, không chịu trách nhiệm.

“Đại ca, có biết lai lịch hai người vợ chồng này hay không?”

Cao Dật Vân trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Được nghe Miêu Cương có một đôi vợ chồng dị nhân. Xuất quỷ nhập thần, hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng tuổi này thì không đúng lắm, đôi vợ chồng kia như thế nào cũng có thể bốn, năm chục tuổi.”

“Người Miêu trú nhan có thuật, vốn là thần kỳ. Nếu thật sự là bọn họ, ta lại thật ra biết làm sao tìm được.” Tố Phi Văn ngân nga nói.

Cao Dật Linh chạy tới giữ chặt tay hắn nói:”Phi Văn, vậy ngươi mau mau mang ta đi tìm a, vận khí tốt trên đường có thể chặn đến bọn họ. Ta còn muốn nhìn đứa bé kia một cái mà.”

“Ngô, cũng tốt, lần trước ta cũng không có tìm được anh của ta, không yên tâm. Ngốc tử, ngươi còn ngây ra làm gì? Chúng ta phải xuất môn.”

“Thiên Diễn —— ngươi không theo ta đi câu dẫn người khác, sinh thật nhiều hài tử trở về cho ngươi xem!”

Hai đôi nhân mã vội vàng hướng Cao cô cô nói lời từ biệt, xẹt một cái không thấy tăm hơi.

“Cái kia, cô cô, ca ca, ta cùng Diệc Yên có việc muốn nói, cáo lui trước a.” Đã sớm không thể nhịn được nữa Cao Dật Ngọc không đợi người khác nói cái gì, lôi kéo Lam Diệc Yên bỏ chạy vô tung vô ảnh, hay nói giỡn, y cũng không cảm thấy đồ ăn ngon gì có thể so bằng tình nhân tuyệt mỹ nhìn càng mê người của y.

“Ai nha, Tĩnh, ta không thoải mái.” Quân Hoài Lân bỗng nhiên mềm nhũn ngã vào lòng của Cao Dật Tĩnh. Mặt vùi sâu vào cúi đầu. Cao Dật Tĩnh cuống quít hướng mọi người cáo từ, nửa kéo nửa ôm mà mang theo Quân Hoài Lân lui xuống. Khẳng định so với lúc bọn hắn đến còn nhanh hơn.

“Khụ khụ, Hắc đại ca, chúng ta không phải còn có chuyện trọng yếu phải trao đổi? Chúng ta đi đi. Vệ Ưởng, nhanh lên.”

“A, đúng vậy, chúng ta đây cũng cáo lui. Tiêu Tiêu, đi.”

Lừa gạt vẻ mặt không rõ nguyên cớ của Vệ Ưởng cùng Tiêu Tiêu, Cao Dật Hiên cùng Hắc Ảnh cũng thành công trốn ra khỏi đại sảnh.

Lãnh Hà Phong đang buồn bực làm sao một loáng người chạy đi sạch sẽ, bỗng nhiên bị một đôi bàn tay to ngồi cuối bàn bế lên, bên tai chỉ nghe tiếng cười quen thuộc:”Cô cô, ta sẽ không dối trá, ta phải chạy nhanh tìm một chỗ cùng Hà Phong thân mật một chút. Ngày mai tụ tập lại được chứ?”

Lãnh Hà Phong đỏ mặt mà buồn bực như thế nào da mặt người yêu cho tới bây giờ vẫn còn dày như vậy, bất quá cũng rất nhanh sẽ không cho hắn có cơ hội lại suy tư ——

Nhìn lại đại sảnh trống rỗng, Cao cô cô cùng Hồng Muội Muội của nàng nhìn nhau cười, rót hai chén rượu vào chén thạch điêu hoa, sau khi nâng chén cộng ẩm, các nàng cùng nhau từ trong lòng ngực lấy ra vài cái bọc nhỏ, liều mạng đổ vào các vò rượu.

“Các ngươi không phải chữ sắc trong đầu sao, khiến cho các người biết mặt kia có thể có một cây đao!” Màn đêm buông xuống dường như có người nghe thấy bộ dáng Cao cô cô luôn luôn lặp đi lập lại những lời này.

Ngày kế. Bữa cơm đoàn viên Cao gia ăn thiếu hai người. Tốt đẹp phi thường. Cao cô cô sau khi ăn xong tức khắc cáo từ. Cao gia huynh đệ tận lực giữ lại cũng vô dụng.

Màn đêm ngày kế buông xuống, Cao gia truyền ra tiếng động phi thường phi thường chi quỷ dị ~~~~~~~~~ nghe nói a, nháo cho đến khi rạng sáng, hay là một chút ý tứ bình ổn cũng không có mà ~~~~~~~~~~

Hoàn.

Thêm Bình Luận