Chương 4

Có lẽ đây là lần đầu tiên Bất Quy Kiếm Tôn gặp chuyện bị người tới cửa đòi trả tiền như thế này, trên khuôn mặt không biểu cảm của y nhất thời trở nên trống rỗng.

Tống Nam Thời bình tĩnh nhìn y.

Một lúc lâu sau, y mới hoàn hồn, đưa mắt nhìn đồ đệ không mấy thân thiết và quyển sổ nàng đưa lên, yên lặng.

Y bình tĩnh hỏi: “Trước đây phần lớn thời gian ta đều không ở Lan Trạch Phong, lúc đó tiền tiêu hàng tháng của ngươi là ai quản lý.”

Tống Nam Thời: “Là nhị sư tỷ.”

Bất Quy Kiếm Tôn: “Vậy lần này…”

Tống Nam Thời giành trả lời: “Lần này sư phụ ra ngoài còn đưa nhị sư tỷ theo.”

Dừng lại một lát, nàng ám chỉ: “Lúc ấy sư tôn đi có vẻ hơi gấp.”

Bất Quy Kiếm Tôn:“...”

Lần này trước khi rời đi, Chư Tụ hình như từng nói còn có việc trong Lan Trạch Phong chưa sắp xếp xong.

Nhưng chuyện lần này lại liên quan tới “nàng”, y không muốn trì hoãn lâu.

Vậy mà Tống Nam Thời như sợ y không nghĩ ra, tốt bụng nhắc nhở: “Sư tôn còn nhớ không? Đồ nhi có thể nói tỉ mỉ.”

Bất Quy Kiếm Tôn: “... Trí nhớ của ta còn chưa kém tới vậy.”

Tống Nam Thời lập tức vui vẻ ra mặt, lặng lẽ đẩy quyển sổ kia tới trước mặt Bất Quy Kiếm Tôn, nói đầy ẩn ý: “Vậy thì sư tôn… số tiền này…”

Dáng vẻ như sợ y sẽ quỵt tiền của nàng vậy.

Bất Quy Kiếm Tôn nhắm mắt lại.

Từ sau khi có tư cách chấp chưởng một phong, tu vi của y càng thêm tinh tiến, cảm xúc cũng rất ít bị rối loạn.

Cho dù là nghe được tin tức của người kia, y cũng chỉ cảm thấy kinh ngạc hơn là vui sướиɠ.

Thế mà lần này…

Bất Quy Kiếm Tôn mở mắt ra, ánh mắt dừng trên người đồ đệ này của y.

“Bản tôn còn không đến mức khắt khe đệ tử.” Y lạnh lùng nói.

“Bản tôn” cũng đã nói ra rồi, xem ra bị chọc giận không nhẹ.

Tống Nam Thời cười tủm tỉm nói: “Đồ nhi đã hiểu.”

Bất Quy Kiếm Tôn xoay người, nhắm mắt làm ngơ.

Y lạnh lùng nói: “Ngươi trở về đi, ngày mai ta sẽ bảo nhị sư tỷ của ngươi mang tiền sang cho ngươi.”

Tống Nam Thời đòi tiền thành công, nhanh nhẹn hành lễ, xoay người liền đi.

Ở Vô Lượng Tông, tiền mỗi tháng của đệ tử thân truyền là 80 linh thạch thượng phẩm, số tiền này cũng coi như là lương cơ bản.

Nhưng đều đã là đệ tử thân truyền, tài nguyên và linh thạch sư tôn cung cấp cho nhiều không đếm xuể, làm gì có ai sẽ thật sự dựa vào 80 linh thạch này sống qua ngày chứ?

Tống Nam Thời sẽ.

Có lẽ nàng là đệ tử thân truyền thảm nhất trong Vô Lượng Tông.

Nàng có thể sống sót tới bây giờ đều dựa vào tay làm hàm nhai.

Bất Quy Kiếm Tôn thân là nam chính trong một cuốn sách, y không phải là người keo kiệt, cũng không làm ra chuyện khắt khe với đệ tử.

Nhưng cùng với đó, thân là nam chính cao quý và kiêu ngạo, giai đoạn trước trong mắt y trừ người thương trong lòng ra thì không còn ai khác, giai đoạn sau trong mắt ngoài nữ chính ra cũng không còn bất kỳ kẻ nào.

Đám đồ đệ bọn nàng cũng là “bất kỳ kẻ nào”.

Ngươi chủ động mở miệng xin, y sẽ không bủn xỉn. Ngươi không mở miệng, y cũng sẽ không suy xét xem ngươi cần gì.

Nhóm vai chính mỗi người đều có tự tin của riêng mình, từ trước tới giờ chưa ai từng mở miệng nhắc tới.

Quỷ nghèo pháo hôi Tống Nam Thời chẳng có chút tự tin nào. Nhưng căn cứ vào nguyên tắc pháo hôi càng ít tham gia vào chuyện của nhân vật chính thì sống càng lâu, nàng cũng chưa từng tìm sư tôn xin đồ gì ngoài tiền tiêu dùng hàng tháng.

Như lời của Sư lão đầu chính là sợ cuộc sống của mình tốt quá nên mới làm thế.

Ban đêm, Tống Nam Thời ôm giấc mộng tốt đẹp rằng ngủ dậy một cái là có hai ngàn linh thạch vào túi sung sướиɠ ngủ ngon lành.

Một giấc ngủ dậy, theo thường lệ là mở hệ thống bói toán ra gieo một quẻ trước.

Trước khi rút quẻ, nàng rửa tay tám lần, còn cố ý cướp một vị trí có phong cảnh đẹp của đệ tử tập thể dục buổi sáng.

Sau đó dùng hết thành kính của cuộc đời, chúc bản thân có thể rút ra được một quẻ cực tốt, một đêm trở thành tỷ phú.

Một quẻ hung nhảy ra.

Tống Nam Thời nhìn nó chằm chằm.

Hôm nay, buổi sáng.

Thích hợp, làm đến nơi đến chốn.

Không hợp, giàu có sau một đêm.

Quẻ xấu.

Tống Nam Thời:“...”

Mấy chữ “không hợp giàu có sau một đêm” còn đặc biệt được tô đậm bôi đen.

Nàng nghi ngờ hệ thống bói toán này đang chế giễu nàng.

Tống Nam Thời sầm mặt đóng giao diện rút quẻ lại, cười lạnh nói: “Mê tín phong kiến!”

Các đệ tử tập thể dục buổi sáng bên cạnh vô cùng hoang mang trước một loạt hành động của nàng.

Có người ngập ngừng hỏi: “Ta nhớ vị sư muội này không phải là một Quẻ sư hay sao? Tại sao còn nói mê tín phong kiến gì đó vậy?”

Tống Nam Thời khá có tiếng trong Vô Lượng Tông.

Dù sao thân là đệ tử của Lan Trạch Phong, không đi học kiếm mà lại đi làm Quẻ sư với ông lão đã chết mười ba đệ tử của Huyền Thông Phong, dù là ai cũng cảm thấy đầu óc nàng không bình thường.

Một người khác hiểu rõ nói: “Có lẽ đang hối hận vì đã làm Quẻ sư đấy mà.”

Người đó lắc đầu.

Những người khác cũng lắc đầu theo.

Vị Tống sư muội này thật đáng thương.

Lúc Tống Nam Thời đáng thương trở về động phủ đã thấy nhị sư tỷ ở đó đợi nàng.

Nàng cảm thấy nhị sư tỷ đúng là khiến người ta như đang đắm mình trong gió xuân ấm áp.

Hai ngàn linh thạch của nàng tới rồi.

Chư Tụ thấy nàng trở về, áy náy nói: “Sư muội, trách tỷ hai năm trước chưa sắp xếp chu đáo.”

Tống Nam Thời nghĩ thầm tỷ còn biện hộ cho nam nhân thối đó làm gì, nhưng miệng lại nói: “Không phải lỗi của sư tỷ, muội…”

Còn chưa nói xong đã nghe thấy Chư Tụ nói: “...Thế nên tỷ cho thêm một chút vào chỗ tiền của sư muội, tổng cộng được ba ngàn linh thạch, coi như là quà bồi thường của sư tỷ.”

Tống Nam Thời:“...”

Mấy lời chưa kịp nói ra của nàng lại nuốt vào trong.

Lúc ngẩng đầu lên một lần nữa, chỉ thấy quanh thân sư tỷ phát ra ánh sáng của phú bà.

Phú bà chân thành nói: “Mong sư muội sẽ không từ chối.”

Tống Nam Thời cũng chân thành nói: “Đó là tấm lòng của sư tỷ, muội làm sao có thể phụ lòng chứ.”

Thế là, giao dịch thành công.

Phú bà rất hài lòng.

Tống Nam Thời càng hài lòng.

Bầu không khí nháy mắt trở nên vui vẻ hoà thuận.

Phú bà cảm thấy hôm nay hình như sư muội của mình dễ nói chuyện hơn bình thường nhiều.

Cơ hội hiếm có, Chư Tụ quyết định nhân dịp này nói rõ ý đồ đến của mình.

Thế là, lúc Tống Nam Thời còn đang nhớ lại cảm giác được cầm linh thạch thì nghe thấy nhị sư tỷ nhỏ giọng nói: “Không giấu gì muội, lần này sư tỷ đến đây, thực ra là có một chuyện mong được sư muội giải thích nghi hoặc.”

Tống Nam Thời lập tức bảo đảm: “Sư tỷ cứ nói, sư muội biết gì sẽ nói hết.”

Chư Tụ hít một hơi thật sâu: “Thế cuối cùng vị đệ tử bỏ trốn của Tam Cửu Phong kia đã bị tìm thấy chưa?”

Tống Nam Thời: “...”

Ngẩng đầu lên là ánh mắt đầy khao khát của sư tỷ.

Mắt trái viết chữ “hóng”, mắt phải là chữ “hớt”.

Tống Nam Thời im lặng một lúc, sau đó mặt không đổi sắc nói: “Chưa tìm được, nhưng vị sư thúc kia nghe ngóng được một chuyện rất động trời.”

Sư tỷ: “Là chuyện gì?”

Tống Nam Thời: “Tộc đàn của vị cô nương Yêu tộc kia theo chế độ một thê nhiều phu.”

Sư tỷ hưng phấn: “Còn có chuyện như thế ư?!!”

Tống Nam Thời nhìn sang.

Sư tỷ lập tức thay đổi giọng điệu, khiển trách: “Còn có chuyện như thế ư!”

Mặt Tống Nam Thời nở một nụ cười khó phát giác: “Không chỉ có như thế, vị cô nương Yêu tộc kia còn có một bị phu lang, là chính thất.”

Sư tỷ hít ngược một hơi khí lạnh: “Vậy vị sư đệ kia…”

Tống Nam Thời rầu rĩ nói: “Đi làm thϊếp cho người ta.”

Sư tỷ sốc toàn tập.

Tống Nam Thời thấy nàng ấy mãi còn chưa hoàn hồn lại đành đi làm việc của mình trước.

Lúc Chư Tụ hoàn hồn lại, thấy trong tay sư muội đang cầm một quẻ bói bằng ngọc màu đen, không biết đang dùng dao khắc gì lên đó.

Nàng ấy mắt tinh, nhìn thấy một chữ “Ly”.

Còn có một hình vẽ kỳ lạ được tạo thành bởi nhiều đoạn thẳng có độ rộng như nhau nhưng ngắn dài khác nhau.

Sư tỷ tò mò: “Đây là?”

Tống Nam Thời giải thích: “Đây là quẻ Ly trong Bát Quái(*).”

(*) Bát Quái (chữ Hán: 八卦) là 8 quẻ được sử dụng trong vũ trụ học Đạo giáo như là đại diện cho các yếu tố cơ bản của vũ trụ, được xem như là một chuỗi tám khái niệm có liên quan với nhau. Mỗi quẻ gồm ba hàng, mỗi hàng là nét rời (hào âm) hoặc nét liền (hào dương), tương ứng đại diện cho âm hoặc dương.

Sư tỷ bắt lấy trọng điểm: “Bát Quái?”

Tống Nam Thời: “... Không phải Bát Quái như tỷ nghĩ đâu.”

Sư tỷ cũng hiểu ra, ngượng ngùng cười nói: “Vậy hình vẽ này là…”

Tống Nam Thời sờ họa tiết hình vuông được tạo thành bởi nhiều đoạn thẳng ngắn dài khác nhau kia, đáp: “Những đoạn thẳng này gọi là hào, những hào này kết hợp với nhau tạo thành hình quẻ của quẻ Ly(*).”

(*) Bát Quái có 8 quẻ là: Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn.

Nàng nói: “Đây là chiêu giữ mạng của Quẻ sư bọn muội.”

Sư tỷ vô cùng hứng thú: “Vậy sư muội có thể biểu diễn cho tỷ xem được không? Tỷ chưa từng đối chiến với Quẻ sư bao giờ.”

Tống Nam Thời cười cười, đột nhiên nói: “Ly Vi Hoả.”

Dứt lời, trên quẻ ngọc màu đen lóe lên một tia sáng đen, trong lòng bàn tay Tống Nam Thời xuất hiện một ngọn lửa.

Nàng khẽ vuốt đồ án quẻ ngọc màu đen, ngọn lửa càng lúc càng lớn.

Trong mắt Chư Tụ hiện lên sự kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi.

Dù sao thì năng lực chiến đấu của Quẻ sư không mạnh là sự thật được công nhận.

Trước đây lúc Tống Nam Thời tham gia luận võ trong tông môn, không ai muốn giao đấu với nàng vì sợ sẽ đánh chết nàng.

Tống Nam Thời đã quen rồi.

Quẻ sư có 64 quẻ, khởi nguyên 64 quẻ này bắt nguồn từ sự biến hoá của Bát Quái.

Bát Quái này còn được gọi là Bát Cung.

Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài.

Thiên, thủy, sơn, lôi, phong, hỏa, địa, trạch. (Trời, nước, núi, sét, gió, lửa, đất, hồ.)

Quẻ sư có tư chất có thể thuần thục sử dụng một trong số 64 quẻ kể trên, xem như một thủ đoạn tự bảo vệ mình, còn những Quẻ sư không có tư chất thì chỉ có thể tính số mệnh cho người khác mà thôi.

Tống Nam Thời coi như có tư chất, hoặc theo như lời của Sư lão đầu thì là ăn may từ trong trứng.

Từ ngày đầu tiên học quẻ, nàng đã phát hiện quẻ Ly rất gần gũi với nàng.

Ly Vi Hoả.

Vậy nên hiện tại nàng có thể tuỳ ý đùa với lửa (không phải).

Mấy thủ đoạn cỏn con này của Quẻ sư có lẽ cũng chẳng lọt vào được mắt xanh của Kiếm tu, Tống Nam Thời thu Ly Hoả lại.

Lúc này, một tia lửa bắn lên áo bào của Chư Tụ.

Một lúc sau, chiếc áo bào đắt tiền vậy mà lại chẳng khác gì tờ giấy, có thể nhìn thấy một vết cháy rõ ràng bên trên.

Hai người đều không phát hiện.

Chư Tụ chỉ mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ đi nghĩ lại, nàng ấy cảm thấy có lẽ là ảo giác do vết thương chưa lành của mình gây ra.

Thế là ngay trước mặt Tống Nam Thời, Chư Tụ móc ra một bình dược mà nàng vô cùng quen thuộc.

Làm sao có thể không quen được chứ! Đây là cái bình nàng dùng một linh thạch mua tám cái ở chợ hàng sỉ đó.

… Đậu má đây không phải cái bình hôm qua nàng tặng cho sư tôn nhỏ nhen kia sao?

Tống Nam Thời đưa mắt nhìn sư tỷ cầm bình dược của mình, lấy ra hai viên rồi cho vào miệng nuốt xuống.

Nàng im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh hỏi: “Sư tỷ, đan dược này là..”

Sư tỷ cười nói: “Đây là hồi xuân đan, sư tôn thấy tỷ bị thương nên đã đưa cho tỷ, hiệu quả khá tốt.”

Tống Nam Thời: “...” Cảm ơn đã khen.

Giờ này phút này, rốt cuộc Tống Nam Thời càng thêm sâu sắc cảm nhận được sự đểu cáng của sư tôn nàng.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy trên mặt sư tỷ nở một nụ cười thỏa mãn, giống như có lọ đan dược này, nàng ấy bị thương rất xứng đáng.

Tống Nam Thời biết giờ phút này sư tỷ có lẽ vẫn chưa có tình cảm gì đặc biệt với sư tôn, tỷ ấy chỉ là muốn báo đáp như Thiên Lôi sai đâu đánh đó với sư tôn thôi.

Nhưng như thế cũng không cản trở Tống Nam Thời cảm thấy sư tôn đểu!

Đểu như vậy còn làm nam chính làm gì, vào nhà hoả táng không tốt hơn à?

Nàng chân thành nói: “Sư tỷ, muội biết dưới chân núi có một nhà hỏa táng mới khai trương, người sống lần đầu hẹn trước giảm giá 20%.”

Sư tỷ: “Hả?”

Tống Nam Thời: “... Không có gì.”

Nàng bình tĩnh bưng lò luyện đan ra, quyết định ăn một bữa để bình tĩnh lại.

Mở nắp ra, hương cơm ngập tràn.

Nàng trấn định xới cho chính mình một bát.

Vừa ăn được hai miếng thì nghe thấy giọng nói khϊếp sợ của sư tỷ: “Sư muội, muội đây là…”

Tống Nam Thời: “Ăn cơm.”

Sư tỷ: “Muội dùng lò luyện đan để…”

Tống Nam Thời: “Nấu cơm.”

Sư tỷ: “Thế muội dùng nồi nấu cơm để…”

Tống Nam Thời: “Luyện đan.”

Sư tỷ: “...”

Một lúc sau Tống Nam Thời cũng không nghe thấy tiếng gì nữa.

Hồi lâu sau.

“Bụp!”

Một tiếng động lớn vang lên.

Tống Nam Thời lập tức quay đầu lại, chỉ trông thấy Chư Tụ mắt trợn trắng đang ngã xuống đất.

Tống Nam Thời kinh hoảng.

Có chuyện gì vậy!

Dù tỷ không quen với chuyện ta dùng lò luyện đan để nấu cơm thì cũng không giận tới mức ngất xỉu chứ.

Hay là…

Tầm mắt của Tống Nam Thời rơi vào bình đan dược văng ra bên cạnh sư tỷ.

Sự cố trong y học.

Mắt Tống Nam Thời tối sầm.

Hôm đó, rất nhiều đệ tử của Vô Lượng Tông trông thấy Quẻ sư nhỏ Tống Nam Thời ôm lấy sư tỷ bị bất tỉnh của mình chạy như điên tới Y đường.



Trong Y đường.

Tống Nam Thời ngồi bên ngoài phòng khám, đưa mắt nhìn một vị Y tu trẻ tuổi thong dong đi vào trong.

Chốc lát sau, sắc mặt vị Y tu trẻ tuổi kia càng ngày càng nặng nề: “Sư tôn, sư thúc, làm phiền hai ngài tới đây một lát.”

Sau đó có hai Y tu trung niên vào trong, lại một đợt chẩn trị.

Các Y tu trung niên chần chờ.

“Sư bá…”

“Sư thúc tổ…”

Các Y tu trung niên gọi viện trợ từ bên ngoài.

Các Y tu lão niên vào trong.

Lại là một đợt chẩn trị khác.

Các Y tu lão niên bắt đầu vò đầu bứt tai nhìn nhau.

Một lúc sau, một đám Y tu vây xung quanh Chư Tụ, ai nấy đều vò đầu bứt tai.

Lòng Tống Nam Thời ngày càng nặng trĩu.

Chuyên gia hội chẩn.

Xong rồi, không phải do hiệu ứng bươm bướm của nàng khiến nữ chính toi mạng rồi đấy chứ.

Trong lúc Tống Nam Thời đang lòng đầy bất an, một vị Y tu đi tới, vẻ mặt buồn bã nói: “Bọn ta có một tin tốt và một tin xấu, cô nương…”

“Tin xấu.” Tống Nam Thời vội đáp.

Y tu: “Tin xấu chính là, bọn ta không tìm ra được nguyên nhân khiến sư tỷ của cô nương hôn mê, bọn ta cũng lực bất tòng tâm.”

Tống Nam Thời yếu ớt: “Vậy tin tốt là…”

Vị Y tu kia bẽn lẽn cười: “Sau khi bàn bạc, bọn ta nhất trí quyết định dùng tên của sư tỷ cô nương để đặt tên cho căn bệnh này.”

Tống Nam Thời: “...”

Đây có được coi là tin tốt không thì nàng không biết, thế nhưng nàng biết ba ngàn linh thạch cầm còn chưa ấm tay của nàng có lẽ không đủ để bồi thường rồi.

- ----

Tác giả có lời muốn nói:

Sư tỷ: Tỷ sắp trùng sinh rồi, làm phiền nhường đường một chút.