Chương 1.1: Mới vào dị thế

Thế Giới Kỳ Lạ 1: Nội quy trường học quỷ dị, tìm, tìm, tìm họ tên!!

Chương 1.1: Mới vào dị thế

[Mời thí sinh tham gia thi mau chóng hoàn thành bài thi]

Loa phát thanh vang lên lần thứ ba, Hạ Tuyết Nặc xác nhận được ba chuyện - -

Thứ nhất, cô không nằm mơ.

Thứ hai, cô không ở trong lớp học ban đầu, thậm chí cũng không phải ở thế giới ban đầu.

Thứ ba, cô đang làm một bài kiểm tra.

Phòng học ảm đạm, hoàn toàn tĩnh mịch, đèn sợi đốt trên đỉnh đầu nửa đời không chết liên tiếp chớp động, không ngừng tạo nên bầu không khí ma quái.

Ngoài cửa sổ, đêm đã khuya. Dường như có sương mù bồng bềnh, lộ ra bầu không khí quỷ dị và khó hiểu.

Mà Hạ Tuyết Nặc nhớ rõ, lúc cô tỉnh lại, mặt trời giữa trưa ở Bắc Thành vẫn còn treo cao.

Thời không sai vị trí khiến đầu óc cô choáng váng. Hạ Tuyết Nặc cực lực nhớ lại trước đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Nơi này là nơi nào vậy? Mấy người là ai?"

Một giọng nữ trầm thấp vang lên ở sau lưng, mang theo sợ hãi run rẩy.

Không ai trả lời.

Chỉ có tiếng bước chân nặng nề "bịch" "bịch" có tiết tấu vang vọng, cùng với quạt điện kiểu cũ đang "lộc cộc" quay trên đỉnh đầu, phát ra tiếng "kẽo kẹt" tê tâm liệt phế, giống như giây tiếp theo sẽ rơi xuống cắt đứt đầu ai đó.

Giọng của cô gái kia lại lớn hơn một chút.

Kỳ quái chính là thí sinh trong phòng học giống như là không hề phát hiện, khuôn mặt vàng vọt như sáp đờ đẫn, cúi đầu vẫn múa bút thành văn như trước, toàn tâm toàn ý giống như giây tiếp theo sẽ chui vào trong bài thi, chỉ có nữ sinh tóc đuôi ngựa phía trước bên phải Hạ Tuyết Nặc "chậc" một tiếng, nghe rất là chán ghét.

"Có ai có thể trả lời tôi không?"

Giọng nói của cô gái cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của giám thị.

Cũng không biết thầy giám thị làm cái gì, "bôm bốp" một tiếng, nữ sinh thét chói tai một tiếng, sau đó là tiếng kêu thút thít co giật bị kìm nén trong cổ họng.

Hạ Tuyết Nặc dừng bút, theo bản năng quay đầu lại.

Trong nháy mắt khi cô dừng bút, chỉ cảm thấy một bóng dáng màu đen cực lớn bỗng dưng tới gần, cảm giác áp bách mười phần.

Đó là thầy giám thị.

Thầy giám thị: "Sao vậy?"

Lấy "ông ta" làm trung tâm, không khí xung quanh nháy mắt ngưng trệ, ngay cả tiếng khóc yếu ớt của nữ sinh cũng không có. Tất cả mọi người gần như nhất trí động tác lại cúi đầu thấp vài phần, khắp nơi đều là ngòi bút xẹt qua xẹt lại trên trang giấy phát ra tiếng "sột soạt".

Hạ Tuyết Nặc ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt màu đỏ sậm, hô hấp của cô trong nháy mắt đình trệ, bút trong tay "cạch" một tiếng rơi xuống trên bàn.

Một bàn tay khổng lồ rơi từ trên xuống, chộp thẳng về phía cô.

Trong lòng Hạ Tuyết Nặc "lộp bộp" một chút, nhanh chóng hoàn hồn, cầm lấy bút, học bộ dáng những người khác cúi đầu, vẽ loạn một trận ở trên giấy nháp.

Trên bài thi, bóng đen không ngừng biến lớn dừng lại, tiếng bước chân nặng nề lần nữa vang lên.

"Người" kia đã rời đi, Hạ Tuyết Nặc len lén thở phào nhẹ nhõm.

Cô đã xác định được thứ đó không phải là người.

"Nếu vậy, vật kia là thứ gì?" Hạ Tuyết Nặc suy nghĩ trong lòng.

"Người mới đến thật phiền phức."

Phía trước bên phải truyền đến một câu oán giận.

Hạ Tuyết Nặc hơi ngước mắt lên, là cô gái tóc đuôi ngựa kia, chỉ nhìn bóng lưng thì cảm thấy có chút kiêu căng. Hạ Tuyết Nặc không chắc cô ấy đang nói về cô gái vừa hét lên hay là đang nói về chính mình.

Cho dù nói ai Hạ Tuyết Nặc cũng không có thời gian so đo, bởi vì lực chú ý của cô đều bị bị bài thi dưới ngòi bút hấp dẫn.

Đó là một bài thi toán học, Hạ Tuyết Nặc đại khái xem lướt qua một lần, đề rất khó.

Trong ấn tượng của cô rõ ràng chưa từng làm những đề này, nhưng cho dù là đề thi hay là chữ viết trên giấy nháp đều là của cô. Nhất là giấy nháp, trình tự đề mục được viết rất gọn gàng, vô cùng tiện để kiểm tra, đó chính là thói quen trước sau như một của cô.

Bài thi đã cơ bản làm xong, chỉ còn lại có một đề phụ cuối cùng, công thức liệt kê rườm rà, lít nha lít nhít viết gần nửa trang, phía dưới dấu bằng cuối cùng bị thiếu một đáp án.

Chẳng biết tại sao, lúc này trong đầu Hạ Tuyết Nặc lóe ra một con số, cô rõ ràng ngay cả đề bài cũng chưa từng đọc kỳ càng, nhưng không hiểu sao lại chắc chắn rằng đó là đáp án chính xác.

Hạ Tuyết Nặc do dự một chút, viết xuống con số kia - -

314.

Gần như đồng thời, tiếng radio lại vang lên --

[Thí sinh chuyển trường số 20240314064 đã hoàn thành bài thi, xin xác nhận có nộp bài hay không]

Lúc này đây thí sinh trong phòng học dường như không thể tiếp tục giữ im lặng được nữa.

Lớp học xôn xao.

Nữ sinh tóc đuôi ngựa thậm chí to gan quay đầu lại, nhanh chóng trừng mắt liếc cô một cái.

Đúng vậy, cô chính là thí sinh số 20240314064 trong radio kia. Sở dĩ cô nhạy cảm với con số này, chính là bởi vì con số này giống hệt với mã học sinh trong thế giới hiện thực của cô.

[Học sinh chuyển trường --]

Hạ Tuyết Nặc cảm thấy khó chịu với từ này. Cô hơi nhíu mày, cúi đầu quét mắt nhìn thẻ học sinh của mình.

Phía trước thẻ học sinh trên ngực có một biểu tượng màu đen, biểu tượng là một bàn tay có ngón tay mở rộng, trong lòng bàn tay có một con mắt đang mở. Hạ Tuyết Nặc không biết có phải là ảo giác của mình hay không, cô luôn cảm giác con mắt kia đang gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía cái loa dạng lưới đen ngòm phía trên bục giảng.

Loa hẳn là nhiều năm không lau dọn, đã bịt kín một tầng bụi, âm thanh phát thanh hơi lớn một chút, thậm chí nhìn thấy vật hình sợi trôi nổi trong mắt lưới, Hạ Tuyết Nặc suy đoán đó là mạng nhện bị vứt bỏ.

Không biết loa phát thanh có vấn đề gì hay nhà trường đã tính toán sai thính giác của thí sinh và coi họ là người điếc, cùng một câu nói mà được lặp đi lặp lại ba lần khiến nam sinh phía sau Hạ Tuyết Nặc tức giận.

"Con mẹ nó!!!" Nam sinh ném bút điên cuồng rống lên.

[Xin chú ý, thí sinh chuyển trường số 20240314012 bị tình nghi vi phạm kỷ luật --]

Loa phát thanh chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng "ken két", là tiếng bàn ghế ma sát với sàn nhà.

Mấy học sinh không chịu nổi nhanh chóng bịt tai lại.

"Làm trái kỷ luật cái con mẹ gì! Có gan thì xông về phía ông đây đi, ông đây không sợ chết!!!" Nam sinh nói xong liền nâng ghế lên, mạnh mẽ ném về phía trước.

Sức lực của cậu ta thật lớn, cái ghế sắt đập thẳng vào loa phía trên bục giảng.

"Phanh!!!"

Loa không nhúc nhích, chỉ có bên trong phát ra tiếng điện xẹt qua "xèo xèo".

Mấy hàng thí sinh ngồi trước sợ hãi, sắc mặt nữ sinh cách bục giảng gần nhất trắng bệch, ôm đầu thét chói tai chui xuống đáy bàn.

[Xin chú ý, thí sinh chuyển trường sô 20240314012 vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, mời thầy giám sát lập tức đưa đến phòng giáo vụ xử lý.]

Loa trong phòng học có lẽ đã bị hỏng, âm thanh truyền đến từ ngoài phòng học. Cứng rắn, không mang theo một chút cảm tình nào.

Trong phòng học, nhiệt độ rõ ràng không có biến hóa, nhưng Hạ Tuyết Nặc lại cảm giác được một luồng hơi lạnh theo sống lưng chui thẳng lên trên, cô bất giác rùng mình một cái.

Cô chú ý tới, vào khoảnh khắc loa phát thanh nói ra từ "phòng giáo vụ", nam sinh vốn không sợ trời không sợ đất giống như nghe được chuyện gì đáng sợ khác thường, máu trên mặt rút hết, ánh mắt dại ra trong chớp mắt, run rẩy nỉ non: "Không, tôi không đi..."

Một giây sau, không quan tâm chạy ra ngoài.

Nhưng mới vừa bước ra hành lang, bóng đen thật lớn cấp tốc đè xuống, cậu ta còn chưa kịp lên tiếng đã bị thầy giám thị xuất hiện như quỷ xoay cánh tay, gắt gao đè trên mặt đất.

Nam sinh một mét tám mấy vậy mà không có một chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể phát ra tiếng than nhẹ "A a".

Cậu ta giống như đang nói: "Sai rồi, tôi sai rồi --"

Sau đó bị túm một chân giống như kéo súc sinh kéo ra bên ngoài.

Nam sinh không đứng dậy nổi, sức cùng lực kiệt vươn tay về phía trước.

Mười ngón tay cuộn tròn, cào cào mặt đất, cực lực muốn bắt lấy cái gì đó, nhưng không bắt được cái gì cả.

Móng tay của cậu ta cọ xát với sàn nhà, phát ra tiếng "kẹt kẹt" tương tự như ngón tay cào cào bảng đen, nhẹ nhàng lại chói tai, nghe mà làm lỗ tai người ta muốn nổ tung.

Cổ tay của cậu ta rất nhanh bị mài rách, sâu đến mức có thể thấy được xương. Nơi cậu ta đi qua, trên hành lang tối om kéo ra hai vết máu.