Chương 2.1: Không thể nói ra họ tên

Đi ra phòng học, Hạ Tuyết Nặc hít một hơi thật sâu, cảm giác đầu óc tỉnh táo một ít.

Hoàn cảnh tối tăm vừa rồi trong phòng học, bạn học lạnh lùng, còn có chiếc loa phóng thanh cần cù ma quái, kí©h thí©ɧ cứ lớp này nặng hơn lớp khác vào, như là có bàn tay gắt gao bóp cổ họng cô, làm cho cô thở không ra hơi.

Cũng may sau khi mất trí nhớ, phần lớn tình cảm của cô cũng biến mất theo ký ức, đối mặt với kí©h thí©ɧ bên ngoài cũng sẽ không mãnh liệt như những người khác.

Hạ Tuyết Nặc không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, nhưng trực giác không tốt. Cô muốn tranh thủ thời gian cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh trước khi cuộc thi kết thúc.

Phòng học của cô nằm ở tầng ba, là tầng cao nhất của cả tòa nhà dạy học.

Hành lang trống rỗng, không biết có phải do cách âm ở phòng học có hiệu quả quá tốt hay không mà khi đứng ở trên hành lang, Hạ Tuyết Nặc thậm chí có một loại cảm giác toàn bộ tòa nhà chỉ còn lại một mình cô.

Trống trải mà cô độc.

Trên đỉnh đầu, đèn trần mờ nhạt, miễn cưỡng chiếu rõ hành lang lâu năm không tu sửa và hàng rào sắt rỉ sét loang lổ. Nương theo hành lang nhìn tiếp, bóng tối làm cho hành lang cực dài, giống như yêu quái há to miệng, nhìn lâu làm cho người ta sinh ra sợ hãi như sắp bị cắn nuốt.

Bất lực trốn thoát.

Hạ Tuyết Nặc không dám nhìn nhiều, lắc đầu, cưỡng chế dời ánh mắt.

Vị trí của cô khá lệch, chỉ có thể nhìn trộm được cảnh sắc sân trường.

Sân trường này hẳn là rất lớn, có thể nhìn thấy tất cả các tòa nhà đều tối đen, bề ngoài trông rất hoang tàn, như thể đã bị bỏ hoang từ lâu.

Chỗ ranh giới của sân trường xám xịt, như là bị sương mù che đậy.

Sương mù di động, như là che dấu cái gì đó bên trong, không hiểu sao lại làm cho lòng người sinh sợ hãi. Nhưng cũng tràn ngập cám dỗ.

Nhìn lâu, Hạ Tuyết Nặc kìm lòng không đậu bước lên phía trước một bước.

Một giây sau, một cánh tay vắt ngang ngực, kéo cô về phía sau.

"Ai?" Hạ Tuyết Nặc trở tay không kịp, trái tim" lộp bộp "một chút.

"Lão đại, là mình nha!"

Một âm thanh giòn tan truyền đến, Hạ Tuyết Nặc quay đầu lại, thấy là nữ sinh đầu búp bê ngồi bên phải mình trong phòng học.

Nữ sinh đầu búp bê cười hì hì, thấy sắc mặt cô không tốt, bĩu môi xấu hổ thu tay về, níu vạt áo đồng phục bất an vặn vẹo trái phải.

Hạ Tuyết Nặc: "..." Vẫn lễ phép gật đầu với nữ sinh.

Nữ sinh lập tức cong mắt, vui vẻ hẳn lên.

Cô ấy có lẽ là người nói nhiều, miệng bla bla nói một trận cảm tạ, tóm lại chính là cảm ơn Hạ Tuyết Nặc đã vô tư "giúp đỡ" cô ấy trong cuộc thi, chỉ chờ đến khi Hạ Tuyết Nặc quay gương mặt lạnh lùng lại mới kết thúc.

"Tóm lại, ân cứu mạng, suốt đời khó quên." Nữ sinh đầu búp bê ra vẻ nghiêm túc mở to hai mắt, mím môi hai tay ôm quyền.

Ánh mắt của cô ấy rất lớn, chiếm tới một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, sáng bóng như chứa vô số vì sao, chỉ có sợi tóc ngu ngốc (1) trên đầu khiến cô ấy trông có chút diễn kịch.

(1) Ahoge (nghĩa đen: "sợi tóc ngu ngốc") là một hình ảnh thường thấy trong anime và manga Nhật Bản, đặc biệt là với các nhân vật nữ. Đây là những sợi, chỏm tóc dựng đứng trên đỉnh đầu, thường dài và mỏng, nhưng có thể dày và có hình dạng đặc biệt.

Hạ Tuyết Nặc vô duyên vô cớ sinh ra chút hứng thú bắt nạt người, cộng với mối hận thù cũ khiến cô sợ hãi vừa rồi --

Hạ Tuyết Nặc cong khóe môi: "Không có việc gì, dù sao tôi cũng ngu ngốc."

Nữ sinh đầu búp bê:...

"Không phải chứ." Nữ sinh đầu búp bê đại khái nhìn ra Hạ Tuyết Nặc đùa mình, vẻ mặt đau khổ kêu rên: "Lão đại, cậu cũng đừng dọa mình chứ, trái tim bé nhỏ này chịu không nổi đâu oa!"

Tâm tình Hạ Tuyết Nặc không hiểu sao tốt hơn rất nhiều. Ngay cả sân trường mang theo cảm giác tĩnh mịch cũng như có sinh khí.

Mới tới nơi này, trong lòng của cô chất đống quá nhiều nghi vấn, không có thời gian trò chuyện với nữ sinh đầu búp bê. Nữ sinh đầu búp bê cũng nghiêm trang bày tỏ, cô ấy nhất định biết gì nói nấy.

Sau đó, Hạ Tuyết Nặc hỏi cô ấy câu hỏi đầu tiên: "Nơi này là nơi nào?"

Nữ sinh đầu búp bê chớp mắt to, vẻ mặt mờ mịt: "Hả? Không biết."

"Bây giờ là mấy giờ?" Câu hỏi thứ hai.

Nữ sinh đầu búp bê càng mơ hồ, nghiêng đầu há to miệng hình chữ O: "À... Buổi tối?"

Hạ Tuyết Nặc cố nén xúc động muốn xuống tay khép cái miệng ngốc nghếch của cô ấy lại, thầm nghĩ: "Thực cảm ơn cậu."

"Làm thế nào chúng ta có thể rồi đi?" Câu hỏi thứ ba.

Nữ sinh đầu búp bê hoàn toàn tuyệt vọng: "A a a!!! Lão đại, cậu tha cho tới đi, tớ cũng chỉ mới đến sớm hơn một ngày so với cậu thôi!!!"

Chuyện cho tới bây giờ, Hạ Tuyết Nặc hoàn toàn mất đi du͙© vọиɠ hỏi thăm, cô thực sự hoài nghi đầu búp bê này chính là người trời cao phái tới chỉnh cô.

"Vậy tên của cậu thì cậu cũng nên biết chứ?"

Hạ Tuyết Nặc vốn là vui đùa sau khi không biết nói gì nữa, nhưng không ngờ nữ sinh đầu búp bê lập tức trừng to mắt, lộ ra biểu cảm hoảng sợ, hai tay gắt gao che miệng.

Hạ Tuyết Nặc nghi ngờ: "Hả?"

Nữ sinh đầu búp bê lập tức lắc đầu như trống bỏi, âm thanh thấp ít nhất tám quãng, nói nhỏ: "Cái này, không thể nói."

Lần này đến cả du͙© vọиɠ hỏi sâu Hạ Tuyết Nặc cũng không có, đen mặt xoay người rời đi.

"Này, đừng đi!" Nữ sinh đầu búp bê vội kéo cánh tay cô, Hạ Tuyết Nặc lạnh lùng hất ra.

Cô không quen với việc tiếp xúc với người lạ.

Cũng may nữ sinh đầu búp bê không có so đo, cô ấy thậm chí ngay cả biểu tình dư thừa cũng không có, vẻ mặt đau khổ, hai tay giơ lên cao như đầu hàng.

Nữ sinh đầu búp bê: "Không phải mình không muốn, mà là - -"

Nữ sinh đầu búp bê dùng hai tay đan nhau che miệng, ánh mắt liếc loạn như trộm, sau khi xác định bốn phía an toàn mới lén đến gần, thấp giọng nói: "Nói tên ra, sẽ bị trộm mất đấy."