Chương 55

Chu Ải cũng cảm thấy ngượng ngùng, cũng cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, cậu không muốn phô bày tất cả sự bối rối của mình trước mặt Trần Tầm Phong.

Huống hồ, bây giờ có kể lại những gì mình từng trải qua thời cấp hai và trại hè cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chuyện đã qua, kết quả đã định, bây giờ kể lại những chuyện này chẳng khác nào than vãn, giống như đang tìm kiếm sự an ủi từ Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong đã rất thương cậu rồi, Chu Ải không muốn lúc nào cũng duy trì hình ảnh đáng thương và vô dụng trước mặt Trần Tầm Phong.

Nếu không phải Trần Tầm Phong nhất quyết muốn tìm hiểu cho ra lẽ, thì bản thân Chu Ải sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.

Rất nhiều lúc, khi sự cố chấp của Trần Tầm Phong thể hiện ở trên người Chu Ải, nó sẽ trở nên vô cùng mãnh liệt, kỳ nghỉ Tết Dương lịch năm ngoái, bên ngoài phòng học đàn piano, bọn họ lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất kể lại những năm tháng xa cách, lúc đó Chu Ải đã đưa ra thái độ rõ ràng, chuyện cũ đã qua, tốt xấu đều đã qua, cả hai không cần phải đắm chìm vào những đúng sai trong những năm đó nữa.

Nhưng rất rõ ràng, với Trần Tầm Phong, thì chuyện đó chưa qua.

Trần Tầm Phong bề ngoài thì cái gì cũng chiều theo Chu Ải, Chu Ải nói gì thì hắn cũng đều đồng ý, nhưng hắn không vượt qua được thì chính là không vượt qua được, hắn muốn tìm hiểu cho ra lẽ từng chi tiết nhỏ nhặt về cuộc sống của Chu Ải trong những năm tháng mình rời đi, hắn muốn toàn bộ cuộc sống của Chu Ải trong những năm tháng đó trở nên trong suốt trước mắt mình.

Nhưng Trần Tầm Phong đối với Chu Ải luôn luôn chân thành, hai người tái hợp, hắn là người mổ xẻ quá khứ của mình trước, là người chủ động trở nên trong suốt trước mặt Chu Ải, sau đó hắn mới bám chặt lấy Chu Ải không buông.

Hai người từ nhỏ đã bắt đầu ở bên nhau, từ nhỏ đã chỉ có mỗi mình đối phương, Chu Ải sẽ không biểu hiện sự phản cảm đối với du͙© vọиɠ kiểm soát của Trần Tầm Phong, việc Trần Tầm Phong âm thầm điều tra về cậu, việc Trần Tầm Phong tìm hiểu và can thiệp vào mọi chuyện của cậu, Chu Ải đều mặc nhiên chấp nhận và đã quen. Dù sao thì Trần Tầm Phong cũng luôn chủ động giao nộp bản thân mình trước, khi Trần Tầm Phong kiểm soát cậu, thì trước tiên hắn đã tự mình đặt bản thân vào tay Chu Ải.

Chu Ải không thể từ chối Trần Tầm Phong, nhưng cậu có sự bảo lưu, những gì Chu Ải viết trên máy tính bảng chỉ là kể đơn giản về nguyên nhân đầu đuôi của chuyện này, những sự nhắm vào trong thời gian dài, những sự đối xử đặc biệt từ đầu đến cuối, những sự bối rối và thất bại chỉ thuộc về riêng Chu Ải, cậu đều không đề cập đến.

Chữ viết không nhiều, nhưng Trần Tầm Phong lại cúi đầu nhìn rất lâu, dường như hắn muốn thông qua vài dòng chữ đơn giản này để ghép lại những trải nghiệm cụ thể khi đó của Chu Ải.

Chu Ải ngồi im lặng bên cạnh chờ, hơi ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng, thời gian như trôi qua rất lâu, cuối cùng cậu cũng cảm thấy Trần Tầm Phong bên cạnh mình động đậy, Trần Tầm Phong khàn giọng gọi tên cậu: "Chu Ải."

Xung quanh quá yên tĩnh, thậm chí tiếng chim hót và tiếng gió cũng không có, cho nên khi Trần Tầm Phong vừa cất tiếng, giọng nói của hắn trở nên vô cùng đột ngột.

Chu Ải quay đầu nhìn lại, máy tính bảng mà Trần Tầm Phong đặt trên đầu gối đã tự động tắt màn hình, dưới ánh trăng, hắn cúi đầu, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai lòng bàn tay che mặt mình, những gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, vô cùng rõ ràng.

Trần Tầm Phong dường như hoàn toàn quên mất hoàn cảnh hiện tại của bọn họ, quên mất người bạn cùng phòng đang ngủ sau cánh cửa, giọng nói của hắn truyền ra từ dưới lòng bàn tay, hắn hỏi Chu Ải, cũng giống như đang hỏi chính mình: "Lúc đó, tôi ở đâu? Tôi đang làm gì?"

Chu Ải đi đến trước mặt Trần Tầm Phong, khom người xuống, hơi do dự, sau đó cậu hiếm khi nào cứng rắn như vậy mà muốn gỡ hai bàn tay đang che mặt Trần Tầm Phong ra, Trần Tầm Phong sẽ không chống đối cậu, cho nên hắn chỉ kiên trì lắc đầu một chút, sau đó liền thuận theo lực của Chu Ải mà buông hai tay ra.Đọc truyện nhanh tại https://truyenfull.com/

Trần Tầm Phong cúi đầu, sau khi buông tay ra, tầm mắt của hắn vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt hơi ngẩng của Chu Ải, Chu Ải hơi nhíu mày, nhìn thấy những tia máu đỏ trong mắt Trần Tầm Phong.

Chu Ải nắm lấy cổ tay Trần Tầm Phong, cậu dẫn tay Trần Tầm Phong xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở ngực trái của mình, hai bàn tay chồng lên nhau, dừng lại ở đó rất lâu, cậu muốn Trần Tắm Phong biết nhịp tim của cậu rất ổn định, cảm xúc của cậu rất bình thản, cậu muốn cho Trần Tầm Phong biết, cậu không hề yếu đuối như vậy.

Nhưng Trần Tầm Phong lại lắc đầu, hắn nói: "Không phải." Hắn không chấp nhận sự an ủi của Chu Ải.

Trần Tầm Phong như thể rơi vào ngõ cụt, bàn tay còn lại của hắn nắm lấy gáy Chu Ải, hắn cúi đầu lại gần Chu Ải, hắn hỏi Chu Ải: "Ông ta đánh cậu à?"

Họ đều không nói "ông ta" này là ai, nhưng khi hắn vừa dứt lời thì Chu Ải đã lắc đầu.

Trần Tầm Phong không bình tĩnh, hắn căn bản không nghe Chu Ải nói, hắn chỉ hỏi những gì mình muốn hỏi: "Ông ta có ném đồ vào người cậu không?"

Chu Ải vẫn lắc đầu, tay cậu đưa lên lưng Trần Tầm Phong, ban đầu cậu muốn trấn an cảm xúc của Trần Tầm Phong, nhưng Trần Tầm Phong trực tiếp bế cậu lên.

Trần Tầm Phong ôm lấy lưng cậu, bế cậu ngồi vững, không dừng lại mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt cậu hỏi: "Ông ta mắng cậu thế nào?"

Những gì Chu Ải viết trên máy tính bảng rất đơn giản, cậu chỉ kể rằng năm đầu cấp ba khi đi trại hè, cậu và con gái của giáo viên dẫn đội có sự cạnh tranh, vì vậy thái độ của giáo viên có phần thiên vị.

Trần Tầm Phong nhạy cảm lại thông minh, Chu Ải muốn nói rõ mọi chuyện thì phải đưa ra một số thông tin hữu ích, nếu không thì cậu không thể thuyết phục được Trần Tầm Phong, cậu chỉ đưa ra những thông tin này, nhưng cậu đã đánh giá thấp sự hiểu biết của Trần Tầm Phong về những người và việc xung quanh cậu, Trần Tầm Phong dường như biết rất rõ mọi chuyện, còn rõ hơn cả những gì Chu Ải tưởng tượng, khoảng thời gian Trần Tầm Phong im lặng là để tự mình bổ sung những gì Chu Ải đã che giấu, không đề cập đến.

Trần Tầm Phong mặt không biểu cảm nhìn Chu Ải, giọng điệu của hắn đã hoàn toàn khẳng định, hắn nói: "Vương Bình Tề, là giáo viên chủ nhiệm hồi cấp hai của cậu, cũng là giáo viên dẫn đội đưa cậu đi trại hè."

Ánh trăng phản chiếu vào mắt Trần Tầm Phong, nhưng con ngươi hắn vẫn đen kịt, hắn nói: "Trường trung học Thực Nghiệm chỉ có một Vương Bình Tề, cũng chính là giáo viên vật lý nổi tiếng toàn tỉnh Vương Bình Tề. Ông ta đã hoàn toàn không kiêng dè, dám đích thân dẫn đội đưa con gái mình vào trại, vậy thì thời cấp hai, ông ta có phải cũng trực tiếp đưa con gái mình vào lớp các cậu không."

Chu Ải nhìn Trần Tầm Phong, không động đậy cũng không biểu lộ thái độ gì, Trần Tầm Phong nhàn nhạt cười, tiếng cười rất lạnh, hắn chậm rãi nói: "Thái độ thiên vị? Chu Ải, ông ta thiên vị thế nào, ông ta phải thiên vị đến mức nào thì mới có thể khiến cậu... khiến cậu xếp hạng chót trong trại hè năm đó, khiến cậu bây giờ vừa yêu vừa sợ chuyện thi đấu?"

Trần Tầm Phong lại bắt đầu hỏi rất nhiều câu hỏi: "Chu Ải, cậu không phải là người dễ bị ảnh hưởng, vậy thì trong trại hè năm đó, Vương Bình Tề đã làm gì cậu? Cậu và con gái ông ta học chung lớp, các cậu không chỉ cạnh tranh trong cuộc thi vật lý, trong trại hè ông ta dám làm khó cậu, vậy thì bình thường trong lớp thì sao? Ông ta là giáo viên chủ nhiệm của cậu, ông ta có phải càng trắng trợn hơn không? Năm cấp hai của cậu... trong hoàn cảnh năm đó, có sự tham gia của Vương Bình Tề không?"

Chu Ải nhìn Trần Tầm Phong, đôi mày cậu hơi nhíu lại, nhưng cậu chỉ hít thở nhẹ, sau đó im lặng rất lâu, bàn tay Trần Tầm Phong vẫn luôn áp vào tim Chu Ải, hắn đột nhiên nói: "Chu Ải, nhịp tim của cậu nhanh hơn rồi, những gì tôi nói đều đúng."

Theo lời nhắc của Trần Tầm Phong, Chu Ải do dự nhận ra cảm xúc căng thẳng của mình, nhưng cậu biết rõ, cậu không phải dao động vì Vương Bình Tề và con gái ông ta, cậu là vì Trần Tầm Phong, vì biểu cảm hiện tại của Trần Tầm Phong, vì ánh mắt của Trần Tầm Phong, vì từng câu từng chữ hắn nói ra.

Trần Tầm Phong thở ra rất chậm, hắn nói nhỏ: "Là tôi không ngờ đến, là tôi chưa từng nghĩ đến khía cạnh này, là tôi..."

Chu Ải đưa tay đỡ lấy cằm Trần Tầm Phong đang cúi xuống, không cho hắn cúi đầu lần nữa, Trần Tầm Phong nhìn cậu, lại chuyển câu hỏi ngược lại, hắn lần nữa hỏi Chu Ải: "Ông ta có đánh cậu không?"

Lần này Chu Ải không trả lời.

Giáo viên chủ nhiệm muốn nhắm vào học sinh, muốn tìm cách bắt lỗi học sinh thì có vô số cách, Trần Tầm Phong suy nghĩ nhiều hướng, hắn tiếp tục hỏi: "Trong lớp, ông ta có mắng cậu không? Ông ta thường đối xử với cậu thế nào?"

Chu Ải chỉ nhìn Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong xoa cổ Chu Ải và gọi tên cậu: "Chu Ải."

Hai người im lặng giằng co ở dưới ánh trăng, một người không muốn nói nữa, một người hiếm khi truy hỏi, Trần Tầm Phong tỏ ra vô cùng cố chấp trước mặt Chu Ải, vì những chi tiết này, hắn chỉ có thể hỏi từ Chu Ải.

Cho đến khi cánh cửa ban công đột nhiên có tiếng động mở từ bên trong, gần như ngay khi nghe thấy tiếng động, Chu Ải định đứng dậy khỏi lòng Trần Tầm Phong, nhưng Trần Tầm Phong giữ chặt cậu không buông, Chu Ải không giãy giụa nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Trần Tầm Phong.

Nhưng ngay trước khi cánh cửa được đẩy hoàn toàn, Trần Tầm Phong vẫn buông tay.

Tô Trịnh Nguyên vừa đẩy cửa ra thì thấy trên ban công ngoài trời còn có hai người, cậu ta giật mình trong cơn mơ màng, hỏi bằng giọng yếu ớt: "Hai cậu ở đây làm gì? Còn chưa ngủ à?"

Chu Ải cúi đầu cầm lấy máy tính bảng, im lặng đi ngang qua, vào trong ký túc xá, Trần Tầm Phong cũng không trả lời câu hỏi của Tô Trịnh Nguyên, chỉ cúi đầu ngồi im trên ghế, nhưng đến khi Tô Trịnh Nguyên đi ra khỏi nhà vệ sinh thì ngoài trời đã không còn ai, cậu ta đóng cửa vào ký túc xá, vô thức quay đầu sang bên trái, bên trái là rèm giường của Trần Tầm Phong và Chu Ải đều không nhúc nhích, vẫn kéo kín.

Tô Trịnh Nguyên bật đèn pin điện thoại, lặng lẽ trèo lên giường của mình.

Giường ký túc xá hẹp, Trần Tầm Phong kê tay mình làm gối ngủ ở phía ngoài, hắn nằm nghiêng, trong bóng tối nhìn bóng lưng Chu Ải trước mặt, sau đó hắn đưa tay đặt lòng bàn tay lên vai Chu Ải, nhẹ nhàng xoa hai cái, cuối cùng lại từ từ bắt đầu vỗ nhẹ vào vai Chu Ải.

Nửa phút sau, Chu Ải đột nhiên động đậy, cậu xoay người hướng về phía Trần Tầm Phong, trong quá trình đó cậu vẫn nhắm mắt, nhưng cậu dừng lại khi áp mặt vào hõm vai Trần Tầm Phong, Trần Tầm Phong giơ tay chờ Chu Ải xoay người, cuối cùng tay hắn dừng lại ở phía sau lưng Chu Ái.

Trần Tầm Phong nhìn khuôn mặt Chu Ải trong bóng tối, một lúc sau hắn mới áp môi vào tai Chu Ải, hắn nhẹ nhàng chạm vào vành tai Chu Ải, sau đó nói với cậu bằng giọng rất nhỏ, chỉ Chu Ải có thể nghe thấy: "Chu Ải, cứ chọn thứ cậu thích."

Sắp phải đưa ra lựa chọn, Chu Ải hiếm khi do dự, đây cũng là nguồn cơn của tất cả các chủ đề tối nay, là câu hỏi Chu Ải chưa kịp hỏi hết trên sân vận động, là nguyên nhân khiến tâm trạng cậu thời gian này sa sút, vậy nên bây giờ Trần Tầm Phong đã thay cậu đưa ra quyết định rõ ràng, hắn vuốt lưng Chu Ải và nói với cậu: "Đừng sợ."

Chu Ải lặng lẽ nhắm mắt, ngón tay nắm lấy mái tóc đen ngắn bên gối của Trần Tầm Phong.