Chương 3

Cuối cùng vẫn là tôi bỏ chạy trối chết.

Bởi vì ngay lúc đó, tim tôi đã nhảy ra ngoài.

Tôi tự ti, dũng khí nhìn thẳng vào cậu ấy còn không có.

Nói gì đến chuyện nói thích cậu ấy.

Bắt đầu từ hôm đó, tôi bắt đầu liều mạng nỗ lực.

Tôi muốn cùng cậu ấy vào chung một trường đại học.

Hoặc ít nhất… cũng là một trường cùng thành phố với cậu ấy.

Tôi không biết giới hạn của mình ở đâu.

Tôi học ngày học đêm, đến trước ngày thi đại học tròn ba mươi ngày, tôi đổ bệnh.

Vừa làm xong bài thi thử lần hai, tôi té xỉu ngay trong phòng thi.

Khi tỉnh lại, bố mẹ tôi đã ngồi bên cạnh.

Họ hỏi tôi có muốn tạm nghỉ học không.

Tôi đương nhiên là không muốn.

Bố mẹ trầm mặc một lúc lâu, nặng nề thở dài: “Nhưng mà sức khỏe của con không cho phép.”

Tôi mắc hội chứng thực bào máu.

Cần phải ghép tủy.

Cơ hội sống sót còn rất thấp.

Nói gì đến chuyện thi đại học.

Đêm tôi được chẩn đoán bệnh, tôi đã khóc ướt nửa cái gối.

Ngày đồng ý tạm nghỉ học, tôi đến trường thực hiện thủ tục xin bảo lưu.

Thầy chủ nhiệm nhìn tôi với ánh mắt đầy tiếc nuối, mấp máy miệng một hồi rồi nói: “Tĩnh Tĩnh, em tích cực lên nhé, thầy ở đây chờ em quay lại.”

Tôi gật đầu nói: “Dạ!”

Khi quay lại bệnh viện, tôi gặp Dương Gia Nhạc ở cổng.

Cậu ấy thấy tôi thì rất ngạc nhiên.

Tôi cười nhìn cậu ấy: “Nói chuyện một chút nhé?”

Tôi chủ động đề nghị.

Hai chúng tôi ngồi trên hành lang bệnh viện.

Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong.

Chiếu cho bóng của chúng tôi kéo dài trên mặt sàn.

“Tĩnh Tĩnh,” mắt cậu ấy hơi đỏ, “Cậu sẽ khỏe lại.”

Tôi kéo kéo khóe miệng: “Cám ơn cậu.”

Chúng tôi ngồi trầm mặc hồi lâu.

Tôi vốn nghĩ rằng bản thân sẽ không nhịn được mà thú nhận với cậu ấy.

Nhưng không.

Tôi chỉ ngồi ở đó, đến tận khi ánh mắt trời sắp tắt, tôi mới mở miệng, giọng hơi khàn khàn: “Cậu về đi.”

Cậu ấy gật đầu: “Ừ.”

Cậu ấy đứng lên, những tia nắng cuối chiều chiếu vào người cậu ấy, in bóng cậu ấy lên tường.

Nhưng lúc này, chỉ có bóng của mình cậu ấy mà thôi.

Tháng thứ ba sau khi tôi đổ bệnh thì tìm được tủy hiến tương thích.

Bố mẹ tôi mừng phát khóc.

Trông chờ ngày tôi được ghép tủy.

Trải qua những ngày dài điều trị, tôi mới một lần nữa được đến trường.

Kiến thức trong sách khiến tôi thấy thật lạ lẫm.

Cầm bút lên viết cũng thấy ngượng tay.

Năm đó, Dương Gia Nhạc tới tìm tôi.

Đó là một ngày trước khi tôi được ghép tủy.

“Tĩnh Tĩnh, tớ thích cậu.”

Cậu ấy tỏ tình với tôi.

Tôi mở miệng, định nói với cậu ấy là không được yêu sớm.

Nhưng lại giật mình nhận ra chúng tôi đã thành niên rồi.

Trầm mặc một lúc lâu, tôi nở nụ cười chua xót: “Tớ biết.”

“Vậy cậu có…”

Tôi lắc đầu, nhắm mắt lại: “Tớ không.”

Cậu ấy sững sờ.

Tôi thong thả nói tiếp: “Cậu cũng không thích tớ đâu, chỉ là bọn mình sớm chiều ở chung khiến cậu hiểu lầm là cậu thích tớ thôi.”

“Tớ không phải…”

“Ở trường đại học có rất nhiều cô gái xinh đẹp, cậu hẳn là nên thích bọn họ.”

Chứ không phải người chưa biết sống ch.ế.t thế nào như tớ.

Sau đó tôi biết cậu ấy muốn gặp tôi.

Nhưng tôi đều từ chối.

Năm tôi thi đại học, tôi nghe bố nói cậu ấy có bạn gái.

Tôi giả vờ thờ ơ: “Vậy tốt rồi.”

Quay về phòng, tôi gói lại hết kỷ vật của chúng tôi rồi cất vào trong ngăn tủ.

Không bao giờ mở ra nữa.

Học hành cũng không đầy nửa năm.

Tôi miễn cưỡng lắm mới đi đậu một trường đại học công lập.

Học phí mất hơn một vạn.

Bố mẹ không nói hai lời liền giao cho tôi đầy đủ.

Nhưng tất cả sức lực dường như tôi đã dùng hết trong năm lớp 12 nên khi học đại học, tôi hoàn toàn không ưu tú.

Mơ mơ màng màng học xong đại học.

Chỉ gọi là vừa đủ điểm tốt nghiệp.

Điều tôi nỗ lực nhất có lẽ chính là thi giáo viên theo mong muốn của bố mẹ.