Chương 3

Tác giả: 洛溪儿

Đề cử: Leo Sing

15,

Tôi vừa nói vừa vô thức ấn vào danh bạ.

Dòng chữ “A - Ông xã Tiêu Thần tui yêu nhất” đập vào mắt.

Tôi không biết số điện thoại của anh ở trong máy tôi từ bao giờ.

Ba mẹ tôi liếc nhìn, giật giật khóe miệng.

Họ ghen tị bĩu môi.

“Bảo bối ngoan, con yêu thằng bé kia nhất? Ba mẹ còn xếp sau thằng nhóc thúi đó sao?”

Tôi định giải thích là Tiêu Thần làm.

Nhưng lại nghĩ nếu nói vậy bố mẹ tôi sẽ có ấn tượng không tốt về Tiêu Thần mất.

Tiêu Thần vì quan tâm tôi nên mới lưu số điện thoại của anh ấy như vậy, tôi không thể làm anh ấy đau lòng được.

Dưới ánh mắt bất mãn của ba mẹ, tôi đành sửa tên trong danh bạ của họ thành “ba ba siêu cấp đẹp trai tui yêu nhất” và “mama xinh đẹp tui yêu nhất”.

Tôi đổi xong thì sắc mặt họ trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau đó tôi cắn răng gọi điện cho Tiêu Thần.

16,

Tiêu Thần có vẻ rất ngạc nhiên khi tôi gọi điện cho anh ấy.

Giọng điệu của anh vừa mừng vừa lo.

Anh ấy nói anh ấy đang làm việc không thể bỏ dở được, phải làm xong mới được ra ngoài.

Anh còn nói trời đang trời nắng to, chúng tôi cứ về trước đi.

Lúc này ba mẹ tôi cũng nhận được điện thoại nói là có việc gấp, ba mẹ phải đi trước.

Tôi trở về chung cư đợi Tiêu Thần, đợi anh ấy về rồi tôi đưa anh ấy đến gặp ba mẹ tôi.

Nhưng tôi đợi mãi, đợi mãi vẫn chưa thấy anh về.

Đang định gọi điện cho anh ấy thì mẹ tôi gọi điện thoại đến.

“Bảo bối, ba con vừa nhận được một hạng mục lớn, ba mẹ phải đi đến kinh đô để trao đổi cụ thể.”

“Ba mẹ đã gặp Tiêu Thần rồi, đứa nhỏ này rất tốt. Con kết hôn cùng nó ba mẹ rất yên tâm, hai đứa cứ yên tâm ở bên nhau.”

Trên đầu tôi đầy dấu chấm hỏi chạy qua.

Ba mẹ tôi gặp Tiêu Thần bao giờ vậy?

Biết ba mẹ tôi không phản đối cuộc hôn nhân này, tôi vô cùng nhẹ nhõm.

17,

Khi Tiêu Thần về, anh ấy còn mang thêm một cái vali.

Tôi vội hỏi anh gặp ba mẹ tôi khi nào.

Anh khẽ cúi đầu, giống như một đứa bé vừa làm sai chuyện, không dám nhìn tôi.

“Vân Vân, anh không phải cố ý đâu. Anh tưởng rằng em cũng ở biệt thự nhà em, không biết em chờ anh ở chung cư, anh sai rồi!”

Tôi rung động rồi.

Tiêu Thần rốt cuộc là thiên sứ từ đâu rơi xuống chứ.

Vừa hài hước còn vừa đáng yêu.

Tôi vốn không hề trách anh.

“Đồ ngốc, anh làm tốt lắm, ba mẹ em rất hài lòng về anh, anh rất giỏi nha!”

Tôi không nhịn được ôm lấy Tiêu Thần.

Toàn thân anh cứng đờ, giống như không tin được tôi sẽ chủ động ôm anh.

Anh thận trọng ôm lại tôi.

Mặt tôi không kiểm soát được mà đỏ bừng.

Đây là lần đầu tiên tôi ôm một người đàn ông, thì ra là có cảm giác là như vậy.

Tiêu Thần thật thần kỳ, làm việc cả ngày mà trên người không có một chút mùi hôi nào, ngược lại trên người anh còn có một mùi hương rất dễ ngửi.

Mùi hương này khiến người ta rất yên tâm, dễ chịu.

18,

Tôi hoài nghi mình nhặt được bảo bối.

Tôi từng nghĩ tôi ở cùng Tiêu Thần, ít nhiều cũng sẽ có lúc ngượng ngùng.

Nhưng mọi việc anh ấy làm đều rất vừa ý tôi.

Biết tôi sẽ ngại ngùng, anh ấy chủ động đến ngủ ở phòng ngủ phụ.

Anh ấy thường ngồi ở sô pha xem phim với tôi. Nếu muốn nắm tay tôi, cũng sẽ hỏi tôi trước.

Anh đưa tôi đi học.

Trước khi tôi vào trường còn lưu luyến không rời.

“Vân Vân, nghe nói khi thích một người, lúc nào cũng sẽ nhớ đến người đó. Hi vọng một ngày nào đó anh có thể khiến em quên đi Cố Thanh, làm em chỉ nghĩ đến một mình anh.”

Tôi áy náy, đau lòng gật đầu.

“Em sẽ cố gắng chỉ nghĩ đến anh thôi!”

Khi bước vào lớp, có rất nhiều ánh mắt dò xét nhìn tôi.

Họ lén lút nói về tôi.

“Tô Vân thật sự yêu đương cùng công nhân xếp gạch ở công trường sao? Có tiền là có thể tùy hứng như thế sao?”

“Àiiii, cậu có bị ngốc không, không nhìn ra Tô Vân thích Cố Thanh sao? Cố Thanh vừa yêu đương với hoa khôi trường thì Tô Vân cũng tìm một người, đến đồ ngốc cũng hiểu vì sao Tô Vân lại làm như vậy. Tiếc là Cố Thanh không có phản ứng gì…”

“Đúng vậy, không ngờ điều kiện nhà Tô Vân tốt như thế cũng chỉ có thể kết hôn với một người xếp gạch, số cũng khổ quá đi.”

Nghe được những lời cười nhạo này, bạn thân của tôi lòng đầy căm phẫn.

Cô ấy tức giận vì tôi không đứng lên chiến đấu.

Thật ra, tôi cũng cảm thấy không thoải mái lắm.

Bởi vì họ coi thường Tiêu Thần.

Mặc dù tôi mới quen biết Tiêu Thần, nhưng ở bên anh ấy rất thoải mái.

Nếu là một mình tôi thì có thể sẽ nhìn nhầm, nhưng ba mẹ tôi nói Tiêu Thần tốt nên tôi càng tin vào lựa chọn của mình.

Bởi vì tôi đang nghĩ đến Tiêu Thần, nên khi tôi nhìn thấy Cố Thanh và Phương Duyệt đang ngọt ngào nắm tay nhau ở bàn trước, tôi cũng không có cảm giác gì.

19,

Cuối tuần tôi và Tiêu Thần đi dạo phố hẹn hò.

Trí nhớ của anh rất tốt, anh nhớ kĩ tôi thích ăn gì, không thích ăn gì.

Anh ấy vẫn đi làm, ngày nào cũng đến công trường xếp gạch.

Tôi rất muốn hỏi anh có bằng cấp gì, tôi sẽ nhờ ba tôi xếp cho anh ấy một công việc.

Nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, tôi ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Tôi muốn đợi ba tôi về rồi hỏi xem ý của ông ấy như thế nào.

Nhưng lần này bố mẹ tôi đi rất lâu.

Càng ở bên Tiêu Thần lâu, tôi lại tìm ra nhiều điểm tốt của anh hơn.

Đầu tiên, anh ấy thật sự rất đẹp trai.

Thỉnh thoảng, khi anh ấy sẽ xếp hàng mua trà sữa và đồ ăn vặt cho tôi, lúc đó có rất nhiều nữ sinh nhìn lén anh ấy.

Sau khi tôi ra khỏi WC, tôi thấy vài nữ sinh vây quanh muốn xin wechat của anh.

Anh đều lịch sự từ chối tất cả.

Tôi nhớ lại những lần đi dạo phố cùng Cố Thanh, anh ta đều tỏ vẻ không có hứng thú.

Khi có một người phụ nữ xinh đẹp xin wechat, anh ta giống như biến thành người khác, lúc đó tâm trạng anh ta sẽ tốt hơn, còn cười nói đó là vinh dự của anh ta.

Khi cùng nhau ăn cơm, Cố Thanh biết rõ tôi không thích ăn tỏi, nhưng cũng không bao giờ quan tâm đến khẩu vị của tôi.

Càng nghĩ lại tôi lại càng nhận ra Tiêu Thần tốt thế nào.

20,

Hôm nay, tôi nổi hứng đưa Tiêu Thần đến trường cùng tôi.

Tôi nắm tay anh đi trên con đường nhỏ.

Có rất nhiều người biết tôi, họ đều ngạc nhiên nhìn về phía tôi và Tiêu Thần.

Dù sao ai cũng biết tôi có bạn trai.

Nhưng bức ảnh chụp trên diễn đàn không rõ khuôn mặt của Tiêu Thần.

Có vài nữ sinh bình thường không mấy ưa tôi cố tình bước đến hỏi.

“Tô Vân, đây là anh trai cậu sao? Đẹp trai quá đi!”

“Đúng vậy, nhìn hai người giống như có quan hệ rất tốt. Nếu tớ không biết bạn trai cậu làm ở công trường, tớ còn nghĩ anh đẹp trai này là bạn trai của cậu cơ.”

Cũng giả tạo thật đấy.

Tất cả đều biết tôi là con một!

Ý của họ là tôi lừa dối anh ấy, cố tình vạch mặt tôi để làm tôi xấu hổ.

Tôi không muốn để ý đến họ, kéo tay Tiêu Thần đi.

Bỗng nhiên giọng nói êm tai của Tiêu Thần vang lên.

“Các cô rất hâm mộ Vân Vân nhà tôi được kết hôn với một công nhân xếp gạch như tôi làm chồng sao?”

“Sao không nói sớm, tôi có rất nhiều đồng nghiệp 40 50 tuổi chưa kết hôn, nhìn qua rất xứng đôi với các cô, có muốn tôi giới thiệu cho không?”

Mấy nữ sinh đó trợn mắt há hốc mồm chỉ vào Tiêu Thần.

“Anh, anh chính là bạn trai xếp gạch trong truyền thuyết của Tô Vân sao?”

Tôi cố nhịn cười.

Mấy nữ sinh này chợt hiểu ra ý của Tiêu Thần là gì.

Họ tức giận mắng anh.

“Anh bị đ iên à, sao lại dám nói chúng tôi với mấy tên công nhân 40 50 tuổi bẩn thỉu kia xứng đôi!?”

Tiêu Thần đồng ý với vẻ mặt tội lỗi.

“Xin lỗi, tôi không nên xúc phạm đồng nghiệp của tôi, các cô không xứng với họ, tôi sai rồi.”

“A a a! Anh câm miệng! Tô Vân, cô và bạn trai cô đều đáng ghét giống hệt nhau.”

21,

Mấy nữ sinh này mang theo gương mặt tái mét rời đi.

Tâm trạng của tôi càng tốt hơn.

Ở bên Tiêu Thần lâu như vậy, bây giờ tôi mới nhận ra anh ấy là một người đ ộc mồm đ ộc miệng.

Đáng yêu thật.

Tôi không để ý nữa, tiếp tục nắm tay Tiêu Thần đi dạo quanh trường.

Vừa mới được vài bước, tôi thấy một đôi nam nữ đang dựa sát vào nhau ngắm cảnh bên hồ.

Giống như Phương Duyệt và Cố Thanh.

Tôi chưa kịp nhìn kĩ.

Tiêu Thần ngừng lại.

“Vân Vân, hình như có hạt bụi bay vào mắt anh.”

Tôi không có tâm trạng quan tâm xem đó có phải Cố Thanh không.

Tôi ra hiệu cho Tiêu Thần thấp người xuống.

“Nhanh lên, em thổi ra cho anh.”

Gương mặt tuấn tú của Tiêu Thần kề sát tôi, làn da anh sáng bóng, lông mi dày cong vυ"t run lên, lúc đó giống như có một chiếc lông vũ lướt qua trái tim tôi.

Tôi mặc kệ khuôn mặt đỏ bừng của mình, thổi mắt cho anh.

Thổi được một chút tôi hỏi.

“Có đỡ hơn không?”

Lông mi của Tiêu Thần run rẩy, đôi mắt anh ấy rất sâu, mỗi lần anh ấy nhìn tôi, luôn cho tôi ảo giác anh ấy thật sự rất yêu tôi.

Lúc này, đôi mắt của anh ấy ươn ướt, còn có chút đỏ lại càng quyến rũ hơn.

Tôi bị hút hồn bởi ánh mắt ấy.

Tôi ngoảnh mặt đi, lại đúng lúc bắt gặp bờ môi mát lạnh gợi cảm của anh.

Môi Tiêu Thần có hình dạng rất đẹp, khóe miệng anh ấy hơi hếch lên một chút, là kiểu nhìn rất muốn hôn ấy.

Không hiểu sao tôi cảm thấy hơi khát, vô thức nuốt nước miếng.

Sau đó lại vô thức tiền gần hơn.

Khi tôi định thần lại, môi tôi đã chạm vào đôi môi mềm mại ấm áp kia.

Mặt tôi đỏ bừng.

Tôi thật sự đã chủ động hôn Tiêu Thần!

Tôi không ngờ mình lại đói khát như vậy.

“Tô Vân! Hai người đang làm cái gì?”

Một giọng nói tức giận vang lên.

22,

Tôi giật mình.

Quay đầu lại, tôi thấy Cố Thanh sắc mặt đen như đ ít nồi.

Anh ta đầy căm ghét nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần.

Tôi vội vàng che chắn trước mặt Tiêu Thần.

Nhíu mày nhìn Cố Thanh.

“Sao đột nhiên anh lại lớn tiếng dọa người như thế?”

Cố Thanh khựng lại, tức giận nói với tôi: “Em thật sự muốn dây dưa với anh ta sao?”

Tôi không hiểu anh ta có ý gì.

“Mắc cái gì mà bảo là dây dưa? Tiêu Thần và tôi đã kết hôn, chúng tôi là vợ chồng!”

Đôi mắt Cố Thanh lập tức đỏ lên.

“Em thật sự kết hôn với anh ta? Không có khả năng, chú dì sẽ không đồng ý đâu!”

Anh ta muốn đi đến nắm tay tôi.

Tiêu Thần lập tức tiến lên che chắn cho tôi.

Anh nhìn Cố Thanh, trào phúng mở miệng.

“Anh tưởng anh là con giun trong bụng ba mẹ Vân Vân sao? Làm sao anh biết ba mẹ em ấy không đồng ý? Làm người phải biết bản thân mình ở đâu, đừng có mà gh ê t ởm như thế!”

Anh liếc mắt nhìn qua Phương Duyệt.

Rồi lại quay qua nói với Cố Thanh: “Tôi không giống anh, không muốn chơi bời với các cô gái rồi không chịu trách nhiệm. Ba tháng sau khi Vân Vân tốt nghiệp, tôi sẽ cho cô ấy hôn lễ long trọng nhất Hải Thị này.”

Cố Thanh nghe xong sắc mặt đen như đáy nồi.

Anh ta khinh thường nói: “Chỉ dựa vào mức lương anh làm việc ở công trường mà dám khoe khoang như thế sao?”

Tôi rất không vui.

Cố Thanh dựa vào cái gì mà xem thường Tiêu Thần.

“Cố Thanh, anh đừng có xem thường người khác, ít nhất Tiêu Thần chỉ ngang tuổi của chúng ta nhưng đã tự mình kiếm được tiền, còn tôi với anh thì đều phải dựa vào ba mẹ.”

Nếu Cố Thanh không được sinh ra ở Cố gia, chắc chắn cuộc sống của anh ta còn tệ hơn Tiêu Thần nhiều!

Cố Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt thất vọng, thậm chí còn có chút dáng vẻ bị tổn thương.

“Em bảo vệ anh ta như thế sao?”

Tôi cảm thấy Cố Thanh có vấn đề.

Tiêu Thần là chồng tôi, tôi không bảo vệ anh ấy thì bảo vệ ai.

Cố Thanh nghĩ tôi sẽ luôn giống như trước đây, mặc kệ có chuyện gì cũng đều đứng về phía anh ta sao?

Tôi còn chưa kịp nói gì.

Tiêu Thần chậm rãi nói với Cố Thanh: “Tôi có khoác lác hay không, lúc đó anh sẽ biết.”

23.

Tôi và Cố Thanh tan rã trong không vui.

Tôi thấy rất nhiều người đặc biệt chạy đến lén nhìn Tiêu Thần

Chắc là mấy nữ sinh kia đã đồn thổi cái gì rồi.

Chúng tôi không còn tâm trạng đi dạo nữa.

Chúng tôi trở về nhà.

Tôi ngồi trên ghế sô pha phụng phịu.

Tiêu Thần ngồi xổm trước mặt tôi, nắm chặt lấy tay của tôi.

Anh hỏi một cách chân thành: “Vân Vân, thân phận của anh có phải đã gây rắc rối cho em khi ở trường học không?”

Tôi giật mình.

Lập tức nắm chặt lấy tay anh.

“Anh đừng nghĩ lung tung, chúng ta đã kết hôn rồi, nụ hôn đầu cũng cho anh rồi, anh đừng nghĩ đến việc ly hôn với em!”

Tiêu Thần sững sờ một chút.

Chắc là anh không nghĩ tới tôi sẽ nói vậy.

Trong mắt anh hiện lên ý cười.

Anh gật gật đầu, nhỏ giọng nói với tôi: “Thật ra, đó cũng là nụ hôn đầu tiên của anh.”

Trong lòng tôi như có một hũ mật ngọt.

24,

Tôi tưởng rằng chuyện hôm nọ ồn ào đến như vậy, chắc Cố Thanh sẽ không để ý đến tôi nữa.

Sau khi tan học, anh ta kéo tôi đến hành lang vắng người.

Anh ta đưa tôi một món quà nhỏ.

Tôi thật sự rất ngạc nhiên.

Từ trước tới giờ, ngoài dịp sinh nhật của tôi, trừ khi tôi quấn lấy anh ta đòi được tặng quà thì anh ta chưa từng chủ động tặng tôi thứ gì.

Cố Thanh nhìn tôi.

Muốn xoa đầu tôi như ngày xưa.

Tôi vô thức né tránh.

Dù sao cả tôi và anh ta đều đã có đối tượng.

Cố Thanh khựng lại, nhìn có vẻ cô đơn.

“Vân Vân, thật xin lỗi, hôm đó là anh tùy hứng, vô tình làm tổn thương em. Anh và Phương Duyệt chia tay rồi.”

Tôi mờ mịt không hiểu.

“Cho nên?”

Cố Thanh thấy tôi không hiểu, anh ta càng khó chịu hơn.

“Vân Vân, em không nhớ hôm qua là sinh nhật của anh sao. Anh nhớ trước đây, mỗi lần đến sinh nhật của anh, em đều giúp anh chuẩn bị tiệc trước nửa tháng, còn hỏi anh thích quà gì.”

Anh ta không nói thì thôi.

Anh ta càng nói tôi càng cảm thấy bản thân trước kia đúng là đồ ngốc.

Lúc trước, tôi dành ra thời gian giúp anh ta tổ chức sinh nhật, vắt óc nghĩ nên mua quà gì tặng anh ta.

Cố Thanh nếu rảnh rỗi sẽ đến bữa tiệc, nếu không thì sẽ không thèm đến.

Điều này làm tôi xấu hổ với những người mà tôi đã mời đến để mừng sinh nhật anh ta.

Tiêu Thần thì khác, tôi chỉ giúp anh ấy lấy kem đánh răng, chuẩn bị áo ngủ thôi anh ấy cũng sẽ vui vẻ như một đứa trẻ.