Chương 14

Chung Tòng Sương ngón tay xanh mét nắm chặt quyển sách, giả vờ bình tĩnh: “Cũng chẳng có gì, đoạn này có lẽ cậu đã học thuộc lòng từ trước.”

Học sinh lớp ba căng thẳng nhìn Khương Ninh, sợ Khương Ninh sẽ thua.

Không ngờ Chung Tòng Sương còn chưa nói xong, Khương Ninh đã đọc to đoạn Chung Tòng Sương vừa rồi dùng để thị phạm, còn hay hơn giọng điệu mà Chung Tòng Sương tự đắc cho rằng lưu loát dễ nghe của mình.

Những người trong lớp thứ ba chưa từng nhìn thấy lối ngâm thơ uyển chuyển như diễn kịch như vậy, đều ngưỡng mộ nhìn Khương Ninh.

Cuối cùng khi tiếng chuông vang lên, Chung Tòng Sương đã bỏ chạy. Khương Nhu Nhu và một thành viên khác của lớp 1 kinh ngạc nhìn Khương Ninh rồi nhanh chóng rời đi.

May mà có Chung Tòng Sương, độ nhục nhã của bọn họ cũng đỡ hơn một chút.

Tất cả những người trong lớp ba đều ngạc nhiên vây quanh.

“Cuối cùng cũng được thở phào, tớ rất tức giận, luôn cảm thấy cô gái họ Chung kia là cố ý, đúng rồi, lớp chúng ta không có ai đắc tội với cô ta sao?”

Khương Ninh áy náy nói: “Không có.” Hung thủ số một là đây.

“Cười chết mất, nhìn sắc mặt cuối cùng của cô ấy kìa. Nhưng mà, Khương Ninh, cậu nói thật đi, cậu lén thuê giáo viên nước ngoài dạy học thuộc lòng từ trước sao? Mèo mù vớ được chuột chết.”

“Sao lại nói vậy, Khương Ninh dù sao cũng là một chú mèo mù xinh đẹp.”

Khương Ninh: “...” Kệ vậy, hình tượng học dốt của cô đã in sâu vào lòng người.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn một đám nam nữ thanh niên ríu rít từ phía sau mà không nhịn được cười, đến khi Khương Ninh ngâm câu thơ thứ hai, ông mới định thần lại, quay video, định gửi cho bố mẹ Khương Ninh xem để cho cho họ vui vẻ một phen.

Ông định gọi Khương Ninh đến văn phòng để tìm hiểu về việc học tập gần đây của cô.

Nhưng khi lách qua một đám học sinh ồn ào, Khương Ninh nhanh chóng biến mất với chiếc cặp trên lưng.

Thầy chủ nhiệm :”……”

Cô thực sự nhanh hơn bất cứ ai khác sau giờ học.

*

“Trong lớp một có một người tên Ôn Từ Sương như vậy à?”

Nửa giờ sau, Khương Ninh đã ở trong biệt thự của Yến Nhất Tạ, ngồi trên sàn nhà, vừa ăn đồ ăn vặt vừa miêu tả sinh động chuyện buổi tối gặp mặt.

Cuộc sống hàng ngày trong khuôn viên trường thực ra rất mờ nhạt, nhưng Khương Ninh vẫn sẽ vắt óc kể vài chuyện thú vị mỗi lần đến chỗ Yến Nhất Tạ.

Nghe Yến Nhất Tạ hỏi, Khương Ninh trên trán có ba vạch đen: “Chung Tòng Sương, họ Chung, là “Chung” Trong “Đương nhất thiên hòa thượng chàng nhất thiên chung”

Học cùng lớp hai năm, chắc Yến Nhất Tạ cũng chẳng không nhớ bạn học nào.

“Cô ta nhắm vào cô làm gì? Hai người có tư thù?” Yến Nhất Tạ lạnh lùng nói.

Khương Ninh vội ngẩng đầu nhìn quản gia.

Cô nghĩ nếu Yến Nhất Tạ nhờ quản gia điều tra chuyện riêng tư trong nhà cô và biết chuyện của cha cô, thì cũng nên biết cô từ lúc mặc quần đũng quần đã chạy sau lưng Hứa Minh Dực cả ngày, còn Chung Tòng Sương thì có vẻ như thích Hứa Minh Dực.

Yến Nhất Tạ không biết sao?



Quản gia đứng sau lưng Yến Nhất Tạ, vẫn khoanh tay đứng thẳng.

Ông toát mồ hôi lạnh lắc đầu nhìn Khương Ninh.

Khi Khương Ninh lần đầu tiên tìm thấy tòa lâu đài cổ, cuối cùng cũng có người xông vào cuộc sống của thiếu gia, gây ra một số xáo trộn trong cuộc sống yên bình của thiếu gia. Ông cũng che giấu một phần thông tin, không kể mọi thứ cho cậu chủ trẻ.

Bây giờ mà nói, e rằng đã muộn, thiếu gia nhất định cho rằng ông cố ý lừa gạt, chắc chắn sẽ tức giận.

Khương Ninh hiểu ngay biểu hiện của quản gia.

“Đang nhìn gì vậy?” Yến Nhất Tạ không vui hỏi, quay đầu nhìn chằm chằm quản gia.

Quản gia già nhanh chóng thu hồi khuôn mặt vô cảm.

Khương Ninh chỉ biết nói đùa: “Chắc là cô ấy ghen tị với vẻ đẹp của tôi.”

Khi cô ấy nói điều này, cho dù cô ấy có da mặt dày đến đâu cũng không khỏi có chút đỏ mặt.

Những tưởng chàng trai sẽ cười nhạo cô, nhưng anh lại trầm ngâm gật đầu: “Thì ra là thế”.

Khương Ninh: “...”

Khương Ninh không kìm được nhếch khóe môi, chuyển đề tài, “Hay là để tớ đưa cậu ra bờ sông đi dạo.”

“Không.” Yến Nhất Tạ theo thói quen từ chối.

Yến Nhất Tạ thực ra không thích ra ngoài chứ đừng nói là xuất hiện ở nơi đông người. Ánh mắt của những người khác thường không rõ ràng rơi vào chân anh, với vẻ hoặc là ngạc nhiên hoặc là thương hại.

Không phải chỉ có một hai tên giang hồ tìm đến cái chết như lần trước.

Mặc dù Yến Nhất Tạ đã có thể làm ngơ trước ánh mắt của người khác trong những năm qua, nhưng anh ấy thường cảm thấy rất phiền phức khi đối phó với nó.

Khương Ninh nói: “Mùa hè sắp qua rồi, lần sau ra ngoài sẽ là mùa thu.”

Yến Nhất Tạ nhìn ra cửa sổ kiểu Pháp.

Từ mùa xuân đến mùa thu, cây cối trong sân luôn là những cái cây ít ỏi đó, lớn lên, héo úa, khô héo và phủ đầy tuyết, anh gần như nhắm mắt lại và anh vẫn có thể miêu tả cảnh tượng đơn điệu mà anh phải đối mặt ngày này qua ngày khác.

Nhưng……

Lúc này, dường như có một cái gì đó khác lạ, những ngọn sậy nhảy múa trong gió và những con đom đóm trong đêm hè sẽ nhảy ra khỏi tâm trí anh.

Trái tim đập nhẹ.

Cứ như sắc xám và trắng đột nhiên lại có thêm sắc màu khác.

Thấy thiếu niên trầm mặc, Khương Ninh không tự chủ được đi ra phía sau, đột nhiên đẩy xe lăn của hắn tiến lên: “Đừng do dự nữa, im lặng là đồng ý, chúng ta ra bờ sông chơi đi.”

Yến Nhất Tạ tức giận nói: “Buông ra!”

Khương Ninh ngoan ngoãn buông tay, ủy khuất nói: “Buông thì buông, cậu có thể đừng hở chút là tức giận được không?”

Yến Nhất Tạ dùng tay phải vặn điều khiển xe lăn tự động, lúng túng nói: “Ai giận chứ?”

Qua mấy giây, hắn nói: “Không cần động tay động chân, tôi tự đi được.”



Quản gia khẽ mỉm cười, nhìn bóng lưng Yến Nhất Tạ đẩy xe lăn cùng Khương Ninh ra ngoài, chỉ cách hắn một khoảng cách, đắp chăn theo sau.

Buổi tối trời vẫn rất nóng, mặt trời lặn từ mép biển phía xa, từ bầu trời đến biển giống như một thùng thuốc nhuộm đổ xuống, từ đỏ máu chuyển sang đỏ cam, rồi chuyển dần từ màu đỏ thẫm sang màu xanh vàng.

Yến Nhất Tạ và Khương Ninh băng qua đám lau sậy cuối cùng dừng lại bên bờ sông.

Từ đây có thể mơ hồ nhìn thấy phía xa xa có nhiều người đang chơi đùa trên bãi biển thấp, nhưng ở đây rất yên tĩnh, gió thổi lau sậy xào xạc, như thì thầm bên tai.

Khương Ninh để cặp sách sang một bên, ngồi xổm bên bờ sông, vươn tay thử nước.

Lạnh và trong trẻo.

Bạn cũng có thể mơ hồ nhìn thấy cá bơi qua nó.

Từ khi cô đi du học, Khương Ninh đã nhiều năm không nhìn thấy dòng sông ở Hải Thạch, trong lòng cô tràn đầy hoài niệm về thời con gái, nhịn không được cởi giày và tất, xắn ống quần và bước xuống dòng nước nông hơn.

Mắt cá chân của cô gái trắng nõn và thon thả, ánh nắng chiều tà chiếu vào dòng suối, như dát lên làn da của cô một lớp vàng mỏng nhẹ.

Cô ấy trông mềm mại và sống động trong chiếc áo ngắn tay màu xanh da trời và quần trắng.

Yến Nhất Tạ dừng lại, lạnh lùng nói: “Mau leo lên, cẩn thận chết đuối.”

Khương Ninh nghẹn ngào, không nhịn được vốc một ngụm nước lên mặt Yến Nhất Tạ: “Có cần nói bậy bạ như vậy không?”

Yến Nhất Tạ mặt không đổi sắc nhìn về phương xa, gió lướt qua vầng trán tái nhợt của hắn: “Vậy tôi nên nói cái gì đây?”

Khương Ninh nhìn anh cười nói: “Ví dụ như, tôi lo lắng cho cô, cô mau đi lên đi.”

Yến Nhất Tạ mặt tối sầm lại: “Đừng tự luyến nữa, ai lo cho cô? Cô có chết đuối tôi cũng không cứu cô.”

Sau khi anh nói xong, không ai trả lời.

Một sự im lặng kéo dài trong dòng sông.

Yến Nhất Tạ sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên quay đầu lại, không còn nhìn thấy Khương Ninh đâu?

Chỉ có chỗ sâu trong dòng sông có xoáy nước nổi lên một chuỗi bọt nước.

“Khương Ninh, đừng giỡn nữa.” Yến Nhất Tạ trầm giọng nói.

Hắn biết kỹ năng bơi của Khương Ninh rất tốt.

“Khương Ninh, còn làm loạn nữa là tôi bỏ cô lại đấy.”

Vẫn không ai trả lời, dòng sông tĩnh lặng đến ngạt thở.

Chỉ có mỗi chỗ dưới nước không thể nhìn rõ là bọt nước cứ thế trào ra.

Trong nháy mắt, sắc mặt Yến Nhất Tạ đột nhiên biến đổi.

Anh nhảy xuống mà không cần suy nghĩ.

Bóng dáng của thiếu niên áo trắng hệt như một con cá vì nghĩa lao mình dưới ánh hoàng hôn.