Chương 84: Ngoại truyện 4: Thời Gian Không Già Chúng Ta Không Rời Xa

Một năm sau, Tần Chiêu Dương rốt cuộc đạt được sự cho phép của vị nhạc phụ cố tình gây rối, giấy đăng kí kết hôn đã lĩnh, hôn lễ cũng đã làm, so với lễ đính hôn cách đây một năm rưỡi mà nói, hôn lễ này thật sự chỉ là hôn lễ trong nội bộ gia đình, khách của tiệc mời chỉ có người thân và bạn bè, phô trương cũng không lớn nhưng vừa ấm áp vừa ngọt ngào.

Cùng ngày đó cũng đúng là lúc cuốn truyện tranh đầu tiên của Tô Hiểu Thần được đưa ra thị trường, phần quà cưới thứ nhất mà Trình An An cho con dâu chính là xuất bản truyện tranh của Tô Hiểu Thần cùng với tấm ảnh cưới ấm áp, nghĩ cũng biết được độ máu lửa như thế nào.

Tô Hiểu Thần cứ như vậy hết sức dễ dàng đi đường tắt trở thành hot mangaka, giá trị con người bỗng nhiên tăng vọt.

Sau này lại càng bành trướng hơn...

Tần Chiêu Dương không e dè mua luôn bản quyền truyện tranh để quay thành một bộ phim điện ảnh thanh xuân vườn trường.

Lúc ký kết hợp đồng Tô Hiểu Thần nhìn thấy lão công đang ngồi đối diện mình thì sắc mặt biến đổi thất thường không ngừng như đèn kéo quân, "Sao anh lại không nói trước với em?"

"Nói rồi mà." Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ một cái lên bàn, "Em còn dặn anh làm việc khiêm tốn một chút."

"Sao em lại không nhớ được?"

"Đó là chuyện của em, anh nhớ rõ là được rồi." Trong lúc nói chuyện, anh chuyển tờ hợp đồng đã ký xong qua, "Tần phu nhân, lát nữa anh còn phải đi họp, em có thể nể mặt anh mà ký mau một chút được không?"

Mọi người trong hội nghị ngoại trừ đương sự ra tất cả đều cúi đầu rũ mắt, mắt chỉ nhìn theo đường thẳng.

Tô Hiểu Thần suy nghĩ thật lâu, mới cầm bút lên rất lưu loát viết năm chữ to đùng vào tờ hợp đồng mình ký tên "Tần phu nhân đã duyệt".

Tần Chiêu Dương nhìn kết cục của bản hợp đồng, sắc mặt trầm xuống, "Tần phu nhân đây là muốn anh tự mình làm một bản điều tra thị trường cho em xem rồi mới tin tưởng mục đích ký kết của anh rất đơn thuần sao?"

Tô Hiểu Thần: "... Vậy sao anh không nói sớm!" Làm hại cô còn tưởng rằng mình đi cửa sau, hiên ngang lẫm liệt cự tuyệt.

Bất quá ký kết chưa được vài ngày, Tần Chiêu Dương đi công tác trở về, cô liền hối hận!

Trước đây Tần Chiêu Dương luôn đòi hỏi cô không biết tiết chế, từ xương sống đến thắt lưng của cô chỗ nào cũng đau đến mấy ngày sau bèn quy ước với anh ba điều, trừ phi cô đồng ý, nếu không không thể cưỡng ép đối phương tiến hành vận động trước khi ngủ.

Vừa mới thực hành được hơn nửa tháng... A, hơn nửa tháng này, Tần Chiêu Dương nguyên ra ngoài đi công tác đã mất 10 ngày, dưới tình huống như vậy, anh liền trở mặt.

Sau khi công cuộc bị lăn qua lăn lại của Tô Hiểu Thần kết thúc, cô thật suy yếu lên án anh, "Cầm thú, anh nói không giữ lời."

Tần Chiêu Dương vô cùng sảng khoái tinh thần mà ôm cô, "Tần phu nhân trước khi lên án không ngại nhớ kỹ trước đó không lâu em vừa ký vào hiệp ức gì?"

Tô Hiểu Thần run một cái, tỉnh giấc nhìn anh, "Anh gian lận?"

"Anh không làm gì hết." Anh hết sức vô tội."Anh chỉ tính đến chuyện bản hợp đồng đầu tiên chắc chắn em sẽ không ký tử tế, bản thứ hai cho tăng thêm một điều hiệp nghị mà thôi..."

Mặt Tô Hiểu Thần trắng bệch, "Hiệp, nghị... gì!"

"Sinh hoạt vợ chồng tất cả đều nghe theo sắp xếp của Tần tiên sinh, không được có nghị, nếu không sẽ xét theo vi phạm hợp đồng để xử lý."

"..." Tô Hiểu Thần lập tức nghiến răng nghiến lợi, nha! Sao cô lại không để ý chứ!

Tần Chiêu Dương khẽ hôn hôn trán cô, dịu dàng hỏi cô, "Còn nhớ hôm cùng anh trở về từ thành phố K, chuyện em leo vào phòng anh ngủ đó?"

"Nhớ rõ." Hơi thở mong manh.

"Ba vợ anh khi đó đã muốn nhả ra để em gả cho anh, em còn nhớ em đã nói gì không?"

Tô Hiểu Thần càng suy yếu, "Hình như... Nhớ rõ."

"Vốn dĩ chúng ta một năm trước đã có thể kết hôn, có thể hưởng thụ sinh hoạt vợ chồng hợp pháp, là ai đã dẫn đến việc anh lại phải ăn chay một năm?"

Cô run rẩy hỏi: "Em... Sao?"

"Cho nên bây giờ cũng chỉ là bồi thường lại một cách hợp lý, Tần phu nhân còn có ý kiến gì không?"

Khóe môi Tô Hiểu Thần co giật một lát, rất ủy khuất lăn từ trong ngực anh ra, bọc chăn chuyển đến bên cạnh giường vẽ vòng vòng...

Cuối hè thời tiết tuy rằng vẫn nóng bức như trước, nhưng gió đêm đã mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, anh giơ tay kéo cô trở về, giật tấm chăn lần nữa đắp lại cho cô, cứ như vậy ôm vào trong lòng, "Ngày mai dắt em đi hội quán TC ăn Mãn Hán toàn tịch, không tức giận nữa, nhé?"

Tô Hiểu Thần nhướn mày, giật mình, lúc nhìn hắn anh vẫn như cũ là vẻ mặt thật đáng thương thật ủy khuất thật buồn bực không vui chút nào, Tần tiên sinh lại tăng giá cả nói: "Ba ngày nay đều đi hội quán TC."

Tô Hiểu Thần tiếp tục dùng bộ mặt thù to hận lớn nhìn anh, con ngươi phủ một tầng hơi nước, mang theo chút dụ hoặc.

Tần Chiêu Dương không thèm để ý vẻ mặt này của cô, gõ vào ót cô một cái, "Đủ rồi, đừng có mà được nước lấn tới."

Tô Hiểu Thần lập tức ở trong lòng anh lăn một vòng, cười híp mắt ngẩng đầu hôn một ngụm lên cằm anh, "Tần tiên sinh không hổ là người đàn ông của em."

"Tần phu nhân khách sáo." anh trầm thấp cười một tiếng, giọng điệu đầy nuông chiều.

******

Năng lực của Tô Hiểu Thần càng lúc càng mạnh mẽ, lại thêm hào quang trên người cô vô cùng dễ thấy, nhân khí cũng càng ngày càng cao.

Trong loại tình huống này, biên tập bảo cô mở một tài khoản weibo để giao lưu cùng độc giả.

Tần Chiêu Dương toàn bộ hành trình đều đứng ngoài xem cô xin weibo, nghe được mục đích là biên tập muốn cô có địa điểm để lôi kéo nhân khí với fan, ngược lại chỉ cong khóe môi cười cười; không tỏ ý kiến gì.

Tô Hiểu Thần lập tức bất mãn, "Anh cười cái gì?"

Tần Chiêu Dương không nói gì, chỉ là xoa đầu của cô, cười cực kỳ ranh mãnh, "Em phải nhớ kỹ cho dù fan đông cũng đừng quá vui vẻ, trong đó có một nửa là fan của em, một nửa là đến xem em làm chuyện ngu ngốc."

Tô Hiểu Thần lập tức hóa thân thành mèo hoang, nhào lên trước cào anh vài cái.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận Tần Chiêu Dương có tầm nhìn xa, mới hơn một tháng, weibo của cô bình luận từ "Oa, đại đại nhanh ra nữa đi, đại đại thật lợi hại, đại đại tuyệt nhất!" Biến thành "Ha ha ha ha, nhị nữu, hôm nay không làm, mải chơi nhàn rỗi sao? Mau đăng bài mới đi, chỉ ghé weibo của cô mới vui vẻ một chút."

Tô Hiểu Thần trầm tư suy nghĩ giữa lúc, quyết định thay đổi sách lược để vãn hồi hình tượng lãnh diễm cao quý của mình, vì vậy cô liền bắt đầu chuyển thành truyện, mỗi ngày đăng một mẩu chuyện thường ngày cùng Tần Chiêu Dương, nội dung như sau:

# Chuyện thường ngày của tôi và Tần tiên sinh # Tần tiên sinh hôm nay từ thành phố du lịch về không mua đồ lưu niệm cho tôi! Tôi mãnh liệt khiển trách anh, Tần tiên sinh trả lời là: Bảo bận rộn nên không thể gọi di động cho em, nếu như anh có thời gian rảnh mua đồ lưu niệm cho em chẳng phải là anh nói dối sao?... Hình như cũng có đạo lý?

# Chuyện thường ngày của tôi và Tần tiên sinh # hôm nay xui xẻo không ngừng, trên đường đi tới công ty của Tần tiên sinh công ty liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tới khi tôi chật vật đến được công ty của Tần tiên sinh, Tần tiên sinh đã tan ca về nhà... Tính tình phát tác một chút, Tần tiên sinh rất bình tĩnh hỏi tôi có phải hôm qua anh đã nói hôm nay sẽ về nhà trước nấu cơm cho tôi không, tôi nghĩ ngợi một lúc; hình như là đúng thế thật. Tần tiên sinh lại hỏi, vậy em có mang di động theo không? Sắp đến giờ sao không gọi điện thoại?... Bị sự ngu ngốc của chính mình làm phát khóc, không có lập trường để phát giận với người ta, quỳ xuống thỉnh an vậy.

# Chuyện thường ngày của tôi và Tần tiên sinh # Thủ đoạn Tần tiên sinh dỗ dành tôi thông thường là, "Tức giận? Đi hội quán TC ăn XXX đi?" Thế cho nên bây giờ người phục vụ của hội quán TC cũng không đọc làu làu thực đơn bằng Tần tiên sinh... Vì thế không thể không cảm thán một phen, Sau lưng một người đàn ông thành công luôn có một người nội trợ hiền thục!

...

Sau đó Tô Hiểu Thần liền phát hiện, fan của cô bắt đầu từ từ biến chất và tăng vọt, kể từ đây tất cả đều đối với Tần Chiêu Dương sùng bái có thừa, điên cuồng mê luyến.

Sau này Tần Chiêu Dương sau này cũng lập một tài khoản weibo, mới ngắn ngủi một ngày, lượng fan đã sắp ngang ngửa với cô.

Tô Hiểu Thần thật ghen tỵ! Ghen tỵ đến mức sau này mỗi ngày đều nghĩ cách trộm tài khoản weibo của Tần Chiêu Dương...

Tần Chiêu Dương biết tâm tư nhỏ bé này của cô cũng không thèm để ý, "Chỉ bằng trình độ chỉ số thông minh này của em, anh có sửa mật mã thành sáu số không em cũng không đoán được."

"Vậy bây giờ anh sửa đi, sửa xong là em biết." ==

Tần Chiêu Dương: "..."

******

Hội ký tặng sách của Tô Hiểu Thần nhanh chóng được mở ra, địa điểm ngay tại thành phố A, ngoại trừ biên tập, tác giả mà cô rất thích cũng tới, trước đây cô vẫn luôn chờ mong điều này, hiện giờ đều thực hiện được.

Buổi ký tặng sách rất thành công, tay Tô Hiểu Thần đều tê rần...

Địa điểm là tầng hai của hiệu sách lớn nhất thành phố A, Tần Chiêu Dương tan làm sớm tới đón cô, ngoài trời đang mưa, tài xế che dù đưa anh đến cửa, anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đội ngũ xếp hàng trên lầu hai vẫn đông đúc như cũ.

Anh không nhanh không chậm bước từng bậc, rồi đứng ở đằng sau cột trụ đầu bậc thang cách đó không xa lẳng lặng đợi cô, nhìn cô nghiêm túc ký tên của mình, lúc đem sách trả lại bên môi có một nụ cười tiêu chuẩn.

Có đôi khi Tần Chiêu Dương ngẫm lại vẫn muốn cảm tạ cơn địa chấn ấy, ảnh hưởng của nó với anh nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ. Nó làm anh biết phải quý trọng, phải biết ơn, cũng dần dần biến anh thành người đủ thành thục, có thể chân chính gánh vác cuộc đời của cô.

Dường như phát hiện được ánh mắt của anh, cô đột nhiên thẳng tắp nhìn qua đó, lúc nhìn thấy anh thì cong môi một cười, bỗng khiến người ta rung động.

Lúc hội ký tặng kết thúc, cô cũng không vội vã đi mà nhẹ nhàng dặn dò mọi người trên đường quay về phải cẩn thận, lúc này mới từ từ đi về phía anh.

Ở hội trường còn có một số fan chưa muốn về, cô cũng không e dè, đi đến trước mặt khoác lên tay anh, giới thiệu với bọn họ, "Đây là chồng của tôi, Tần tiên sinh."

Tần Chiêu Dương quay đầu nhìn cô thì vừa lúc bắt gặp vẻ tươi cười sáng chói, anh không khỏi cũng cong khóe môi, đem áo khoác vẫn cầm trong tay choàng lên vai cô, "Chúng ta về nhà thôi."

"Về nhà."

Lúc đi đến cửa, tài xế mở dù đi tới, Tần Chiêu Dương nhận lấy cán dù, ôm cô vào lòng đi tới chiếc xe đang đỗ cách đó không xa, trong mưa phùn bay bay, hơi nghiêng người nghe cô nói gì đó, khuôn mặt vẫn hơi nhàn nhạt, mang theo một mảnh dịu dàng.

Người không có cùng trải nghiệm với bọn họ, có lẽ vĩnh viễn sẽ không hiểu nổi, loại tình cảm này, bắt đầu từ hai nhỏ vô tư, trải qua chia xa, trải qua sinh tử, rốt cuộc cũng không có gì cứng cỏi hơn so với nó.

******

Sau khi trở về nhà ăn cơm, Tô Hiểu Thần vẫn như cũ lên weibo giao lưu với fan, trái lại còn xem được không ít bình luận.

Một fan có mặt tại hiện trường đã chụp lại hai người bọn họ đăng lên weibo, Tần Chiêu Dương chỉ lộ ra một bên sườn mặt, đường nét khuôn mặt rõ ràng lại nhu hòa, sạch sẽ, tuấn tú vô cùng dễ nhìn.

Mười ngón thon dài của anh nắm lấy cán dù màu đen, đúng lúc đang nói chuyện với cô, anh hơi thấp đầu, mắt chuyên chú chỉ thấy một mình cô. Trên người Tô Hiểu Thần còn khoác áo khoác của anh, cứ thế ngửa đầu nhìn, cười đến đôi con ngươi híp lại.

Cô chống cằm nhìn chốc lát, nhất thời động tâm liền lưu hình ảnh lại.

Một bài đăng nữa về Tần tiên sinh, "Con người này, nếu để em hình dung về anh, sẽ giống như tia sáng thấy được khi vừa mở mắt nhìn đời, không làm đau mắt lại nhanh chóng đi sâu vào lòng người. Em nghĩ sự hậu đãi lớn nhất mà cuộc đời dành cho em chính là có được anh. Tình yêu cuối cùng cũng sẽ bình thản trở lại, chỉ có những rung động trong nháy mắt ấy là làm người ta cả đời khó quên, em và anh cùng ở bên nhau, mỗi một giây đều rất rung động lòng người. Em rất yêu anh, Tần tiên sinh."

Không bao lâu sau, tài khoản weibo của Tần tiên sinh rốt cuộc cũng có bài đăng đầu tiên.

Anh viết bài đăng, thổ lộ: "Đời này có được Tô Hiểu Thần, là may mắn cả đời anh, không cầu kiếp sau, chỉ cần kiếp này đối với em triền miên tận xương. Tần phu nhân, về sau xin em hãy tiếp tục chiếu cố nhiều hơn, thời gian không già, chúng ta không rời xa."

TôHiểu Thần xem weibo xong, hốc mắt đỏ ửng ngẩng đầu lên, anh liền dựa ở cạnh cửa,dịu dàng nhìn cô, nói với cô, "Tần phu nhân, chúng ta nghỉ ngơi thôi."