Chương 1: “Với diện mạo đó, lão tử có thể đem cậu ta chơi chết.”

Trước giờ vào, trong phòng học đầy tiếng ầm ĩ, đặc biệt là hàng phía sau, vây quanh một đống học sinh.

“Cậu nói sao, Từ thần thật muốn chuyển tới trường học của chúng ta ư?”

“A đó chính là học thần của trung học Nam Thành đó, từ khi còn học sơ trung liền liên tục đứng top của bảng, là số một trong danh sách đó!”

“Mấu chốt là người kia không chỉ học tập tốt, nghe nói lớn lên thật rất động lòng người! Gia thế cũng tốt, đối với mọi người lại ôn hòa lễ độ, là nam thần hoàn mỹ trong lòng các cô gái đó!”

“Tôi nghe nói còn có không ít nam sinh viết thư tình cho cậu ta nữa!”

Mấy người ngươi một lời ta một ngữ, vây ở một chỗ, âm thanh cười vang không ngừng.

Lạc Tinh nghe xong liền ngủ không được, chỉ cảm thấy châm chọc, nghe được những đều đó khiên cậu rất muốn cười nhạo bọn họ.

Cậu thực sự thì cậu vũng cười lên tiếng.

Một bàn tay trắng nõn không kiên nhẫn mà gãi gãi tóc, nhìn kĩ màu tóc càng, cậu trắng đến mức chỉ cần hơi nắm chặt tay nhẹ một chút liền có thể thấy gân xanh.

Đôi tay tùy ý mà đặt ở trên trán, một đôi mắt phượng không kiên nhẫn mà hướng lên, mang theo vài phần không có khí sắc không dễ chọc, có muốn chạm đến không được.

Mấy người đối diện nhìn nhau vài lần, đều nuốt nước miếng.

Nhìn cậu liền bị dọa.

Ai không biết Lạc Tinh ở trung học Vân Thành, kia chính là một đại giáo bá. Từ khi sơ trung liền bắt đầu đánh nhau, thời điểm vừa mới khai giảng còn đem học trưởng cao tam ấn mặt trên đất mà ma sát, khai giảng xong liền trực tiếp đem người kéo vào nhà vệ sinh, nắm đầu người ta đâm vào bồn rửa tay, nghe nói là máu chảy đầy đất, đầu cũng sắp bị đập hư.

Từ đây liền nổi danh ở trường trung học Vân Thành.

Lên cao trung cũng không thu liễn chút nào, nếu có thể nói Lạc Tinh có lẻ đánh nhau còn nhiều hơn đọc sách.

Lúc này bị cậu liếc mắt một cái, vừa mới vừa rồi một đám mồm năm miệng mười tức khắc không còn âm thanh, cảm giác như bị người khác bóp lấy cổ.

Có mấy nữ sinh bị dọa đến đôi mắt đều đỏ.

“Lạc, Lạc ca, chúng tôi có phải hay không chọc đến cậu?” Vẫn là lớp trưởng lắp bắp nghẹn đến cổ đều đỏ mở miệng hỏi.

Lạc Tinh nghĩ đến Từ Cảnh Hành liền phiền, trong lòng nghẹn khí, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

Một tiếng này làm cho lớp trưởng sợ tới mức không dám thở mạnh.

Trong khoảng thời gian ngắn không người nào dám nói chuyện, không khí lâm vào một xấu hổ quỷ dị.

“Lạc Tinh tinh!” Một bóng người chạy như bay đến, lập tức ôm cổ Lạc Tinh. Thẳng đến thu được ánh mắt cảnh cáo của Lạc Tinh, mới hậm hực mà thu tay về.

“Lạc Tinh tinh ——”

“Cậu mẹ nó lại kêu như vậy lần nữa thử xem?” Lạc Tinh ánh mắt tràn đầy lệ khí nhìn cậu ta.

Lục Chu lập tức sửa miệng: “Lạc ca! Lạc ca!”

Thấy Lạc Tinh nguôi giận, người anh em tốt lại đặt tay trên vai cậu.

“Lạc ca, cậu có nghe nói không, Ở Nam thành có một người tên là Từ Cảnh Hành cư nhiên chuyển tới trường học của chúng ta, vẫn là ban chúng ta luôn !”

Lạc Tinh nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn hắn.

Nghe được cái tên Từ Cảnh Hành, một đám người ở bên cạnh yên lặng dựng lên lỗ tai.

“Nghe nói không chỉ là học bá, lớn lên còn đẹp! Là cái loại nam sinh nữ tướng, mặc kệ là nam sinh hay còn gái đều thích cậu ấy ta” Lục Chu căn bản không chú ý tới mí mắt càng ngày càng nhíu chặt của Lạc Tinh, chính mình một bên say sưa nói: “Cậu nói xem cái kia Từ Cảnh Hành rốt cuộc trông như thế nào, có thể hay không so với cậu còn ——”

“A ——”

Lục Chu chỉ chớp mắt đối diện nhìn Lạc Tinh đang cười lạnh, ánh mắt toát ra sự nguy hiểm, tức khắc thanh âm liền trong cổ họng xoay chuyển vài cái nói: “Chắc chắn là so ra kém với Lạc ca của chúng ta! Lạc ca chúng ta lớn lên vừa soái, vóc người lại đẹp ——”

“Trưởng thành như vậy, chính là bị người đè ở dưới thân chơi” Mọi người nhìn lên với ánh mắt kinh ngạc, Lạc Tinh không chút lưu tình nào hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Từ Cảnh Hành, với diện mạo kia, lão tử có thể đem cậu ta chơi chết.”

“Lạc, Lạc ca……”

Lục Chu một bên cho đưa mắt ra hiệu cho cậu một bên nghe xong lời này liền kinh thiên động địa đứng im tại chỗ.

Lạc Tinh nói xong lời trong lòng liền cảm thấy rất sảng khoái, liếc mí mắt nhìn Lục chu.

Lục Chu bị nhìn từng bước một đi tới gian nan mà mở miệng: “Cậu, đằng sau”

Lạc Tinh nhìn hắn ta một bộ dáng như thấy quỷ, nhấc mắt xoay người.

Ánh mắt vừa lúc cùng người vừa tới chạm vào nhau.

Càng nhìn người đối diện Lạc Tinh càng nhíu mày, khuôn mặt hiện ra sự bực bội.

Người tới đứng ở cậu trước mặt, mấy năm không gặp, cậu còn phải thoáng ngước nhìn người này, Lạc Tinh lại càng phiền.

Cậu cắn răng: “Từ, Cảnh, Hành.”

Thanh âm này, có thể nói nghiến răng nghiến lợi. Người xem đều không khỏi rụt rụt cổ, cho rằng giây tiếp theo liền nhìn người lớn lên có khuôn mặt đẹp trai của học thần bị đánh máu bắn đầy trường.

Ai biết, Từ Cảnh Hành cư nhiên cười.

Ý cười lại không mang theo bất cứ trào phúng gì.

Từ Cảnh Hành vốn là nam sinh, so nữ xinh còn đẹp hơn vài phần. Mỹ nhân cười, càng là đẹp đến không gì có thể so sánh được.

Lạc Tinh ánh mắt lung lay vài cái, không đợi cậu kịp phản ứng lại đây, đã bị người kia vững vàng mà bóp lấy cằm.

Trên lỗ tay còn nhiễm khí nóng, mang theo vài thanh âm ý cười mà truyền đến ——

“Cậu muốn chơi tôi?”

Lạc Tinh tức khắc nổi trận lôi đình, cậu động vài cái, cư nhiên không giãy giụa ra được.

Từ Cảnh Hành ngón tay với khớp xương rõ ràng liền vững vàng mà véo ở trên cằm của cậu, làm cậu không thể không thẳng tắp mà đối diện với cặp mắt tinh xảo lại mỹ lệ kia.

Càng làm cho cậu càng thêm tức giận chính là, bàn tay hư hỏng kia còn không thành thật, cư nhiên dùng vuốt ve dưới cằm cậu làm cho cậu cảm thấy như bị làm nhục.

Lạc Tinh tức khắc liền xoay người, tay phải phản bóp chặt tay trái của hắn, xoay người đè hắn ở trên bàn sách, thấp giọng mắng: “Lão tử chính là muốn chơi cậu!Cậu mẹ nó như vậy, còn không phải là cho người ta chơi sao?”

Cậu bắt lấy tay Từ Cảnh Hành, càng giữ càng chặt, thanh âm cũng càng ngày càng thấp: “Cậu tốt nhất biết điều an phận cho lão tử, bằng không lão tử không chỉ chơi cậu, mà còn muốn tìm người luân giancậu!”

Bốn mắt nhìn nhau.

Lạc Tinh trong mắt đầy phẫn nộ còn không có giảm bớt.

Sau khi cậu cảnh cáo xong, vừa định đứng dậy, sau cổ bị người khác hung hăng nhấn một cái, đè ép xuống dưới.

Chóp mũi dối diện chóp mũi, cách nhau cực gần, Từ Cảnh Hành diện mạo càng thêm lực đánh vào cậu, phá lệ càng đẹp. Nhưng cùng với lúc trước bất đồng chính là, đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo cùng âm trầm.

Hắn nhìn chằm chằm gương mặt Lạc Tinh, ánh mắt cuối cùng dừng lại dính chặt trên môi cậu. Đột nhiên cười lạnh ——

“Cậu sớm hay muộn sẽ vì cái miệng này mà sẽ trả giá thôi.”