Chương 9: chính mình muốn chơi người ta kết quả bị chơi ngược lại.

Lạc Tinh ngẩng đầu hung tợn mà nhìn chằm chằm anh, hận không thể ăn thịt uống máu tên này. Nhưng cố tình một đôi con ngươi trong suốt mờ mịt đầy nước, đuôi mắt còn thấm đỏ, nhìn qua không có chút uy hϊếp nào, nhìn như là con thỏ nóng nảy muốn cắn người.

Từ Cảnh Hành khóe miệng nhẹ nhàng giơ giơ lên, ôn nhu mà giúp cậu sửa sang quần áo lại đã loạn của cậu. “Từ Cảnh Hành,” Lạc Tinh kêu tên của anh, lạnh lùng nói: “Cậu chết chắc rồi.”

Đoạn thời gian gần đây, Lạc ba Lạc mẹ đi công tác, Lạc Tinh chơi điên rồi, không phải quán bar ktv uống rượu chính là ở tiệm net chơi game, đêm hôm khuya khoắt trước rạng sáng vài giờ trở về là chuyện thường xuyên, thậm chí rất nhiều lần đêm không về ngủ, suốt ngày đều không thấy được bóng người.

Từ Cảnh Hành điện thoại đã bị đập nát. “Thịnh hành” xa hoa trụy lạc, rượu là rượu ngon, người là mỹ nhân. Tiếng ca xao động, cả trai lẫn gái ở sân nhảy theo tiết tấu vũ động, bôn phía phóng túng khô nóng. Lạc Tinh vừa ngồi xuống ở ghế dài, rượu bày một bàn. Cậu còn không có kịp thưởng thức mỹ nhân, di động liền vang lên. Lạc Tinh mặt vô biểu tình mà làm rớt, mở nắp bình ở trên bàn, ngửa đầu hung hăng rót mấy lay.

Lục Chu điều say rượu lại đây, nhìn đến điện thoại không ngừng chấn động, mở miệng: “Lạc ca, có điện thoại kìa.” Lạc Tinh cắn răng, nhíu mày cầm lấy di động —— “Sao.” Cũng không biết đối diện nói gì đó, Lạc Tinh đột nhiên nổi trận lôi đình, rống lớn mắng —— “Thao bà nó cái chân vòng kiềng cậu! Mẹ cậu dám uy hϊếp lão tử? Cậu có bản lĩnh chờ lão tử lộng chết cậu!” Mắng xong giận quăng ngã điện thoại, phun mắng: “Vương bát con bê, lão tử quá cho cậu mặt mũi đúng không.” “Ai a?”

Lục Chu giúp cậu nhặt điện thoại nhặt về tới, mở một bình rượu đưa cho Lạc Tinh. Hung hăng rót mấy lý rượu, Lạc Tinh còn cảm thấy chưa hết giận, càng nghĩ càng giận.

Điện thoại lại mẹ nó lại làm rớt. Lạc Tinh nghĩ, này mẹ nó điện thoại thật đúng là bực quăng ngã, cậu đè lại hỏa khí đem điện thoại tắt máy. Dám uy hϊếp mình tiếp điện thoại, còn muốn cài định vị cho điện thoại mình? Làm con mẹ nó mơ đi! “Đem điện thoại tắt đi.”

“A?”

“A cái gì a?” Lạc Tinh một phen đoạt quá điện thoại, ấn vài cái, đem cái điện thoại ném cho Lục Chu.

Rốt cuộc thanh tịnh. Lạc Tinh rượu trắng rượu vang đỏ trộn uống rất nhanh ở phía trên. Bên tai là ồn ào và âm nhạc khô nóng, trước mắt là thân thể điên cuồng vặn vẹo.

Cậu không biết sao, trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt kia của Từ Cảnh Hành. Mẹ nó, lớn lên thật mẹ nó đẹp, chơi lên khẳng định đặc biệt hăng hái! Lạc Tinh lại rót mấy lay, Lục Chu cản bản đều ngăn không được, liền nghe thấy cậu mê 灆** sinh ** càng trừng trừng hỏi ——

“Chơi con trai là cái gì tư vị?”

“Tôi thao?”

Lục Chu cả người run lên, đôi tay ôm chặt ở trước ngực, phòng bị mà nhìn cậu.

“Mẹ cậu.”

Lạc Tinh nhanh làm chi rượu tỉnh, cười nhạo nói: “Mày cái tư sắc tao còn coi thường, xem đi, tao mẹ nó còn không bằng ôm kính tự chơi mình”

Lục Chu: “……”

Lục Chu đột nhiên linh quang chợt lóe, cả kinh trợn mắt há hốc mồm: “Lạc ca…… Anh sẽ không thật muốn xuống tay với giáo thảo đi?” Lạc Tinh hoàn toàn tỉnh rượu, nhắc mi nhìn Lục Chu.

Thứ này làm sao mà biết được? Lục Chu há miệng thở dốc, Lạc Tinh lạnh lạnh nói: “Quản tốt miệng mày kia há mồm.” Từ Cảnh Hành xác thật là đem cậu chọc phải phát hỏa, cậu nói qua rất nhiều lần là Từ Cảnh Hành đừng tới chiêu tới cậu, nếu mà dạy mãi không sửa, vậy đừng trách cậu. Lạc Tinh buông chén rượu, màu đỏ chất lỏng trong pha lê ly tạo nên gợn sóng.

Cậu đối với Lục Chu nói —— “Giúp tao tìm mấy cây dây thừng lại đây, tùy tiện đến nơi nào tìm đi, muốn rắn chắc, người giãy giụa không cởi được.” Cậu thật đúng là không phải trên men say, ngày hôm sau liền đi lục soát công lược. “Thuốc kí©h thí©ɧ, áo mưa……” Lạc Tinh chậc một tiếng, nam cũng sẽ không mang thai, cũng muốn một bộ sao? Cậu vẫn là hạ đơn mấy hộp.

Tên Từ Cảnh Hành bộ dáng kiều khí kia không cần bộ sẽ khóc đi. Lạc Tinh hạ xong đơn, đè đè giữa mày, ngã đầu liền ngủ. Cậu mơ mơ màng màng mà nghĩ, nếu thời điểm tên Từ Cảnh Hành kia có thể tạm thời bất động. Thứ sáu buổi tối, Lạc Tinh cùng Lục Chu còn có mấy người thường quậy với nhau, ở đầu đường một nhà sạp uống bia, ăn nướng BBQ.

Lục Chu lấy ra một cái ghế, khổ bức mà làm bài tập.

Lạc Tinh ăn một lát thịt, cười nhạo nói: “Nhưng có thể đem mày, đến đây mà làm bài tập.”

Lục Chu: “……”

Cậu ta ai oán mà nhìn Lạc Tinh: “Còn không phải bởi vì em đem cái khiên ngưu trong nhà trộm đi, nên ba em cầm đao đuổi theo chém em tận một con phố. Đúng, chính là một con phố. Còn nói không viết xong bài tập không cho em trở về, ngày mai kiểm tra không xong một đề liền chặt đứt một chân.”

Chung quanh vài người nghe được cười ha ha.

“Vậy mày tiếp tục viết đi.” Lạc Tinh không hề gánh nặng mà uống một ngụm bia, thần thanh khí sảng.

Lục Chu nửa ngày nghẹn không ra một đề.

“Lạc Tinh, này đề viết như thế nào?” Lục Chu đem bài thi cho cậu xem.

Lạc Tinh vừa thấy cái đề đầu liền ong lên, cái gì xy cái gì cos/sin, cậu mắng: “Tap mẹ nó như thế nào biết.”

Nói xong liền ném cho di động Lục Chu: “Chính mình tra đi.”

Lạc Tinh một cái người hàng năm không làm bài tập liền, đều lười đến mức không chịu nổi cơ trừ bỏ trò chơi cũng không có hứng thú, càng đừng nói tra đề.

Lục Chu: “……” May mắn còn có cái mang Baidu.

Cậu mới vừa mở Baidu ra, bị tiềm kiếm lịch sử thiếu chút nữa làm cho ngất xỉu đi ——

“Lần đầu tiên chơi trai yêu cầu chuẩn bị cái gì”

“Nam sinh chơi nam sinh mua cái gì loại keo bôi trơn nào”

“Chơi mặt sau cũng yêu cầu mang bαo ©αo sυ sao”

“Bị chơi mặt sau người sẽ rất đau sao”

“Bị chơi mặt sau người có thể hay không bị tắc hư”

“Mặt sau có thể thu giống như lúc đầu sao”

“Bị chơi mặt sau có di chứng gì”

“Bị chơi mặt sau rửa sạch như nào mới sẽ không phát sốt”

……

“Như thế nào mới có thể làm đối phương sướиɠ”

Lục Chu ngốc lăng một lúc.

“Leng keng ——” điện thoại đột nhiên bắn ra tới.

Lục Chu một chút luống cuống tay chân, điên cuồng điểm phản hồi.

Cúp.

Lạc Tinh lấy qua điện thoại, nhíu mày nói: “Mày tắt điện thoại tao làm gì?”

Lục Chu: Xong đời xong đời, mình giống như tắt vẫn điện thoại giáo thảo gọi đến.

Lạc Tinh còn sinh khí.

Mình có phải hay không đã biết bí mật động trời gì!

Mình còn có thể sống được lâu dài sao?

Cùng lúc đó, Từ Cảnh Hành nhìn chằm chằm cuộc gọi bị tắt máy, đáy mắt một mảnh tối tăm.

Cậu lại lần nữa đi ra ngoài.

Lạc Tinh nhìn chằm chằm cuộc gọi tới, do dự vài giây, nhận máy.

Chung quanh còn có thanh âm của rượu bia, Từ Cảnh Hành hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

Lạc Tinh miệng thiếu đòn nói: “Cậu quản tôi ở đâu làm gì.”

“Tôi hỏi lại một lần, cậu đang ở đâu? Cùng ai uống rượu?”

Ngữ khí, Lạc Tinh nháy mắt phát hỏa: “Cậu mẹ nó là lão tử với ai a, quan tâm cái rắm?”

Trong không khí yên lặng quỷ dị.

Thật lâu sau, thanh âm Từ Cảnh Hành lạnh lùng truyền đến ——

“Lạc Tinh, Cậu đúng là thật thiếu thu thập.”

Lạc Tinh đằng mà một chút đứng lên, không đợi cậu chửi ầm lên liền treo điện thoại. Cậu tàn nhẫn cắn mấy miếng thịt, như là cắn máu thịt của Từ Cảnh Hành!

“Lão tử khiến cho cậu biết, rốt cuộc là ai mẹ nó thiếu thu thập!”

Cậu một phen túm balo, vác lên vai, đối với Lục Chu đang sợ ngây người nói: “Dây thừng đâu, cho tao.”

Lục Chu: “Anh thật sự muốn?”

“Phế mẹ nó nói cái gì?” Lạc Tinh nói: “Cho tao.”

Lục Chu nuốt nuốt nước miếng, đưa cho cậu: “Kia, dây thừng trói người có chút đau, anh trói nhẹ thôi.”

Lạc Tinh: “……?”

Cậu đem dây thừng nhét vào trong balo, thanh toán xong liền đi rồi.

Lạc Tinh đi trên đường, gió bắc ô ô mà thổi qua, nhánh cây dường như phiêu diêu muốn rơi xuống, bóng dáng đại thụ kéo đến thật dài, giương lên giống yêu quái mồm to đầy máu.

“Mẹ nó, khí trời gì đây.”

“Tôi thao, cái quỷ gì?”

Một đoàn thẳng tắp màu đen hướng về phía cậu mà bay qua tới, phát ra ô ô thê lương.

Lạc Tinh cất bước liền chạy! Cậu thề, Cậu chạy 3000 met cũng chưa nhanh qua như vậy!

Thời điểm cậu chạy đến cửa nhà mới phát hiện, đó là cái vật bị gió thổi lên màu đen là túi đựng rác!

Con mẹ nó, Cậu bị một cái túi đựng rác đuổi theo chạy một đường……

Lạc Tinh không thể tiếp thu.

Gió thổi qua, túi đựng rác lại bay xa mấy mét.

Lạc Tinh lại đi.

Cậu mới vừa đi đến bên kia, bên cạnh đột nhiên một bóng đen đột nhiên phóng ra. Lạc Tinh trái tim thiếu chút nữa trực tiếp nhảy ra, thấy rõ ràng người sau liền mắng to nói: “Cậu mẹ nó có bệnh đi, buổi tối hóa trang quỷ dọa người à!”

“Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.” Từ Cảnh Hành chậm rãi nhìn về phía cậu: “Cậu làm chuyện gì trái với lương tâm?”

“Từ Cảnh Hành cậu mẹ nó đúng là không an phận cho tôi.” Lạc Tinh đêm nay bị dọa vài lần, đầy ngập hỏa khí, giận dữ thật sự nói: “Cậu hiện tại tốt nhất đừng đến gây chuyện tôi.”

Từ Cảnh Hành như là không nghe thấy cậu nói chuyện, đến gần, cúi người ở trên cổ ngửi.

Con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm, hỏi ——

“Rượu uống ngon sao?”

“Ngươi mẹ nó —— A!”

Từ Cảnh Hành một ngụm cắn ở trên cổ cậu, không phải khıêυ khí©h, là thật sự cắn, như là chó dữ ở trên cổ cậu cắn xé, muốn đánh dấu lãnh địa chính.

Lạc Tinh khí huyết thẳng tắp hướng lên trên, cảm giác đau đớn như là kích phát thú tính rồi, không ngừng kêu gào.

Lạc Tinh giơ tay liền đánh ở trên bụng Từ Cảnh Hành, Từ Cảnh Hành cắn đến càng mạnh, thẳng đến nếm được mùi máu tươi mới nhả ra, nặng nề mà hút xuống, Lạc Tinh bị hút đến da đầu tê dại, vừa đau vừa sướиɠ, khí huyết xông thẳng lên trán!

Hai người cách nhau rất gần, làm cho gương mặt mỹ nhân kia của Từ Cảnh Hành càng thêm diễm lệ, trên đôi môi hồng dính vài tơ máu, từng giọt, đẹp đến kinh tâm động phách.

Đó là máu mình……

Lạc Tinh nhìn chằm chằm gương mặt mỹ nhân kia, đầu óc nóng đến muốn ngất đi, rõ ràng không uống nhiều rượu, như là men say nảy lên đầu.

Cậu căng chặt, áp chế sợi dây thú tính.

Dường như cố tình mỹ nhân cùng không muốn sống, ngay trước mặt mình, vươn đầu lưỡi liếʍ lấy máu.

“phăng” một tiếng, sợi dây hoàn toàn bị chặt đứt.

Lạc Tinh một phen kéo lấy cổ áo anh, cánh tay gắt gao áp đi lên, đem người thật mạnh đè ở trên thân cây, lá cây rơi xuống đầy đất.

“Cậu mẹ nó một hai phải chiêu tôi đúng không?”

Lạc Tinh thanh âm có chút run, trên men say, lại nghẹn một lửa nóng, sử sức trâu của Từ Cảnh Hành thật đúng là không khiến cho cậu bỏ qua.

Thời điểm trói người Lạc Tinh tay đều ở phát run, đôi mắt vừa hồng vừa trướng, nhìn đến cực gần, cắn răng hung hăng nói: “Cậu mẹ nó liền phải tới chiêu tôi đúng không, lão tử cảnh cáo ngươi bao nhiêu lần rồi? Một hai phải tới chiêu tôi!”

"Cậu có phải hay không cố ý câu dẫn lão tử?” Lạc Tinh bóp cằm anh, đè nặng thanh gầm nhẹ nói: “Dư qua một cái lỗ nhỏ như vậy, mỗi ngày ở trước mặt lão tử lúc ẩn lúc hiện, có phải hay không liền muốn buộc lão tử chơi cậu?”

【 tác gia tưởng lời nói: 】



Là ai đưa tới cửa bị thao tôi không nói ( ︿o︿ )

Hạ chương nhập v lạp, trước nhanh mua cho bảo tử nhóm cúc.